Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang với ánh mắt sâu xa.
Cô gái không hề thay đổi sắc mặt.
Úc Trọng Cảnh nhìn hai người, con ngươi sắc bén lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.
Hồi phục tinh thần, thấy mình vẫn bị khiêng, ông ta bực bội nói: “Thả tôi xuống đi! Mấy tên ngốc các người! Lão già tôi đây đã đến đây rồi! Còn khiêng tôi làm cái gì?”
Vệ sĩ nhìn Lục Thừa Châu dò hỏi.
Người đàn ông gật đầu.
Vệ sĩ đặt Úc Trọng Cảnh xuống, cung kính lui ra.
Úc Trọng Cảnh đặt được chân xuống đất mới cảm thấy yên tâm.
Kéo thẳng áo, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía Cố Mang.
Cô gái nhướng mày, ánh mắt vừa điên cuồng vừa hoang dã, mang theo khí lạnh.
Trong lòng Úc Trọng Cảnh hồi hộp, không dám nhìn nữa, chuyển ánh mắt về phía giường, nhìn thấy sắc mặt của bà cụ thì hoảng sợ: “Lần trước đến gặp bà cụ, tình hình chưa nghiêm trọng như vậy.”
Ông ta nhanh chóng đi đến, dùng ngón tay nâng mí mắt bà cụ để kiểm tra.
“Tôi đã kê một phương thuốc Đông y, vốn dĩ có thể khỏi bệnh, vậy mà có người dùng thuốc tây bừa bãi khiến khí huyết tổn thương rất nghiêm trọng.” Cố Mang từ từ nói.
Úc Trọng Cảnh nghe thấy tiếng nói, lại liếc nhìn Cố Mang lần nữa, nhưng lần này rất ngắn, lập tức kiềm chế thu hồi ánh mắt.
Ông ta cầm tấm phim chụp trên tủ đầu giường và kiểm tra các dữ liệu về bệnh tình.
Ba phút sau, ông ta nói: “Chỉ có thể phẫu thuật mở sọ, nhưng bà cụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1695634/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.