Tiêu Kỳ nhìn thấy đám cảnh sát đang muốn còng tay Tô Đàn lại, đáy mắt đen kịt đột nhiên trở nên tàn ác.
Áp suất quanh thân anh giảm xuống khiến cho người ta không rét mà run.
Tay cảnh sát cứ khựng lại ở giữa không trung.
Tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, chỉ sợ anh nói ra điều gì đó đáng sợ.
“Bà nội tỉnh rồi.” Giọng Tiêu Kỳ lạnh lẽo.
Sắc mặt mọi người biến đổi: “Gì cơ? Tỉnh rồi à?”
Vậy mà lại thật sự cứu được người?
Tiêu Kinh Khê không tin, một cô gái mười bảy mười tám tuổi là chỉ cần một tiếng để giải quyết.
Sao có thể có chuyện đó chứ?
Tô Đàn không tỏ vẻ gì, vẫn đứng ở đó.
Từ đầu tới cuối, Tô Đàn lười biếng đứng ở trên bậc thang, hai tay ở bên ngoài túi.
Gió ban đêm thổi qua những sợi tóc xinh đẹp đen bóng của cô.
Xinh đẹp lại kiêu ngạo, còn có mấy phần phá vỡ những quy tắc bình thường.
Cô móc ra một cây bút và một trang giấy to bằng lòng bàn tay ở trong túi tiền rồi viết lên đó những chữ xiêu vẹo.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tới cực điểm.
Tất cả mọi người cứ như thế mà nhìn cô, im lặng như tờ.
Sau mấy chục giây, Tô Đàn cũng viết xong, đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp tờ giấy đưa cho Tiêu Kỳ: “Đây là đơn thuốc, uống một tuần.”
Tiêu Kỳ nhận lấy, nhìn thấy chữ xấu như ma ở trên trang giấy, lại nhìn lại khuôn mặt tuyệt đẹp của cô: “...”
Tô Đàn lại nhét tay vào trong túi áo khoác, không chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-ngay-va-mat/2363015/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.