“Làm sao vậy? Vì sao không thể hỏi?” Văn Tây khó được một lần, đầu óc như cái máy, nhưng mà thật không khéo là, làm ở trên chuyện này!
Đường Ngạo mặt đen hết một nửa. Hắn xem như chậm nửa nhịp đi! Nhưng mà hóa ra người chế tạo ra hắn càng tệ thêm!
Mẹ đáng yêu của hắn ơi!
“Tiểu Mộ, thân thể con làm sao không thoải mái a?”
“Bà xã! Im lặng chút!” Tốt lắm! Người cả nhà chậm nửa nhịp không phản ứng tới!
Văn Tây vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Đường Mộ, lại nhìn thấy thần sắc Thẩm Lãng có chút không được tự nhiên, rốt cuộc phản ứng được. Mặt đỏ một chút và triệt để. Nguyên lai… là chuyện này!!!
“Tò mò xong chưa?”
Đường Mộ thật sự cảm thấy về sao không cần trở về Đường gia. Nghĩ vậy Đường Mộ liền hung hăng xoắn người khởi xướng một phen. Hỗn đản! Nghĩ như thế nào cũng không cam lòng!
Thẩm Lãng không tránh không né mặc cho tiểu tổ tông này véo. Đây là lỗi của y.
Người Đường gia nói năng thận trọng. Đối với lời nói của Đường Mộ lựa chọn không nghe thấy. Tò mò sau lưng đương sự là được rồi, không thể bày lên mặt bàn!
“Ngạch! Cái kia… Tiểu Mộ a, sáng nay con có một bức truyền chân quốc tế. Đại bá mẫu nhận cho con, là một người Pháp tên Wealls gởi cho con, nói là hắn một tuần sau sẽ sang Trung Quốc. Hắn nói hắn hiện tại đang nghỉ phép ở quần đảo Cayman, bảo con dùng truyền chân liên lạc với hắn.”
Văn Tây vội nói sang chuyện khác! Không trêu!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248889/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.