Thẩm Lãng đi được vài bước, nhìn lại, Đường Mộ đang đứng tại chỗ thất thần: “Tổ tông, em mà không dẫn đường, anh mang theo nhiều thứ như vậy để chỗ nào đây?”
“Đi tới vùng núi rừng rậm của anh đi!” Đường Mộ bước chậm đuổi kịp tới.
“Tốt lắm! Em đi cùng với anh đi! Có em đi tới đâu cũng có thể, anh không có ý kiến!”
Thẩm Lãng tuyệt đối chính là loại người thích ứng mọi hoàn cảnh. Điều kiện tiên quyết là chỉ cần tiểu tổ tông này ở bên cạnh y.
“Tôi có nói đi cùng với anh sao?” Ngủ núi rừng? Ngượng ngùng, miễn bàn! Hắn một đồng tiền cũng không có!
“Hai chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng! Anh nếu ngủ rừng rậm, thân ái, em thế nào cũng muốn cùng đi chứ?”
Đường Mộ liếc Thẩm Lãng một cái, trực tiếp xem thường Người này thật sự là lạ!
…
Phòng ở là Đường gia chuyên môn vì người nhà mình lưu lại thạch đầu biệt thự, vẻ ngoài đơn giản không quá bắt mắt, bên trong phương tiện thiết bị đầy đủ hết, trang trí điền viên nông thôn phong cách Âu, đơn giản mà không mất cách điệu. Thẩm Lãng nhìn phòng ở chỉ có một từ để hình dung Đường gia này--- giàu vờ lờ!
Người Đường gia thật giàu có! Phòng ở tu kiến như vậy, chính là tiền nhiều để đốt!
“Một đoạn đường đi vào này cũng là nhà em xây dựng?”
Nơi này hẻo lánh, không có khả năng có phương tiện giao thông như vậy, y chú ý tới, đoạn đường xây dựng giá trị không nhỏ này chỉ là dừng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248895/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.