Nam nhân phạm vào kiêng kỵ kia có phải bị phu nhân thân ái của mình đá đến cầu thang qua một đêm hay không, không có ai biết, nhưng mà đêm đó Thẩm Lãng thật sự không thể ngủ ở trên giường lớn của hai vợ chồng trong chủ phòng.
“Tổ tông! Em thật nhẫn tâm a! Rõ ràng biết anh hôm nay sẽ quay về quân đội, tối hôm qua vẫn không cho anh trở về phòng!”
Quân trưởng đại nhân vĩ đại biến thân thành tiểu tức phụ nhi u oán, nhìn phu nhân nhà mình cái miệng kia đều có thể treo hai cân thịt heo.
“Hừ, lỗi thời! Ai bảo anh há miệng muốn đánh!”
Đường Mộ ôm ngực dựa vào cửa phòng, nhìn nam nhân vừa nói vừa thay quân trang thẳng tắp cao ngất. Nam nhân này mặc quân trang trên người, cảm giác tựa như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
“Nhưng! Em vốn chính là phu nhân của anh a!”
Thẩm Lãng rất là vô tội nhìn tiểu hành tung của mình, tay cũng không dừng lại, cài nút áo sơ mi. Cài nút áo xong rồi lấy quân hàm cài lên cổ áo, bắt đầu nhanh nhẹn đeo huy hiệu, tư thế kia vừa nhìn cũng biết người này mấy năm nay đã làm quen chuyện này.
“Anh có dám lặp lại lần nữa không?” Đường Mộ hơi hơi khiêu mày, ý cười thản nhiên kia hoàn toàn sấm nhân.
“Anh không dám! Anh không nói!” Thẩm Lãng lắc đầu. Đánh chết cũng không mở miệng.
“Anh chính là quân nhân, nói mà không nhận có phải làm tổn hại mặt mũi hay không?”
Phủ nhận được rất rõ ràng a! Không dám? Người này nếu không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248916/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.