“Trung đội trưởng? Cậu đến sớm như vậy làm gì?” Chính ủy sửng sốt, nhìn người trước mặt không rõ lý do. Cái tên thần long kiến thủ bất kiến vĩ này, sáng sớm sao lại đến quân đội?
“Đến vô giúp vui a! Quân trưởng!” Cao tráng nam nhân cười hì hì đáp một câu, sau đó xoay người làm quân lễ với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng nhấc tay làm một cái quân lễ: “Cao Kiện, người của cậu đâu? Đến đông đủ chứ?”
“Đủ! Đều đi theo phía sau!”
“Tốt! Một lát cậu cũng tham gia hội nghị đi!” Thẩm Lãng nhìn đoàn xe cùng tới phía sau, thản nhiên cười cười.
Đường Mộ nói không nên lời loại cảm giác này, nhưng mà hắn tổng cảm thấy đôi mắt Thẩm Lãng trước người này, cũng không thả lỏng tự tại như y đối với những người bên cạnh khác!.
“Vâng!”
Cao Kiện lại một lần nữa lại làm quân lễ: “Quân trưởng! Vị này là?” Vẫn là khống chế không được tò mò, Cao Kiện cũng không nhăn nhó, thoải mái nhìn, thoải mái hỏi.
“Đây là ái nhân của tôi, Đường Mộ.”
Thẩm Lãng cười kéo Đường Mộ tới bên cạnh giới thiệu: “Mộ, đây là Cao Kiện, trung đội trưởng đại đội đặc chủng đội đột kích đặc biệt của quân khu chúng ta.”
“Kính đã lâu! Kính đã lâu!” Nguyên lai đây là ái nhân khiến cho quân trưởng đại nhân tâm tâm niệm niệm a!
“Xin chào!” Trung đội trưởng đại đội đặc chủng a, nguyên lai cũng không phải là ba đầu sáu tay.
Ánh mắt Đường Mộ để lộ ra tin tức khiến cho nam nhân kiêu ngạo nửa đời người này, trong lòng tức. Ánh mắt của người này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248946/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.