Thẩm Lãng nghẹn một họng, trong lòng bực bội không tan. Đang êm đẹp Đường Mộ nói phải đi, y cũng đã khó chịu, nghĩ là lấy lui làm tiến mà đưa hắn về, nhưng mà lại bị nửa đường phá hư, giờ còn nói với y chuyện làm cho kế hoạch của y bị nửa đường phá hư lại là một hồi đùa giỡn y?
Đại gia! Y hôm nay gặp xúi quẩy gì vậy?!
Thẩm Lãng lúc này vẫn chưa biết, chuyện xúi quẩy với y còn chưa có bắt đầu. Nếu biết chuyện xui xẻo đòi mạng kia, y nhất định trước tiên vả miệng mình hai cái.
Cảnh vệ viên không dám nhìn diêm vương mặt đen nhà hắn đại khí bão nổi, hắn hy vọng chính mình thời điểm này tốt nhất là trong suốt. Tốt nhất chính là có thể tránh khỏi tầm mắt của quân trưởng. Đáng tiếc điều này không có khả năng.
Thẩm Lãng tìm điện thoại trong túi quần, gọi cho Đường Mộ, đại gia! Hiện tại y muốn trốn việc!
Nhưng mà —
“Thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy…”
Thẩm Lãng xoay người nhấc chân đá một cái. TMD! Có chuyện như vậy sao? Y hôm nay thế nào gặp phải thần xui xẻo?
Xe hơi hơi lay động, cảnh vệ viên trên xe ôm tay lái cứng ngắc đánh cái rùng mình. Ông trời, quân trưởng sao lại giận dữ a?
“Xuống xe!”
Thẩm Lãng đi tới ghế lái mở cửa xe giống như là ăn cướp hung hăng trừng cảnh vệ viên. Cảnh vệ viên không nói hai lời, nơm nớp lo sợ xuống xe.
Thẩm Lãng cởi ra quân phục, cuốn cao tay áo, kéo cà vạt, tháo hai nút cổ áo, lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248973/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.