Thẩm Lãng từ nhỏ sống chung với ông bà nội, từ mười mấy tuổi, chỉ có mấy ngày nghỉ lễ mới gặp cha mẹ, thậm chí có lúc vào tình huống hay thời điểm đặc thù, tới năm mới cũng không gặp được. Sau mười tuổi Thẩm lão đại mới trở về, nhưng mà lúc đó Thẩm Lãng đã sớm qua cái tuổi cần cha mẹ ôm ấp thân cận. Mười tuổi Thẩm Lãng kiên cường nội liễm, sinh hoạt hằng ngày tự gánh vác, hoàn toàn kế thừa tính độc lập tự cường của gia đình quân nhân, là binh sĩ Thẩm lão gia tử một tay dưỡng ra, mười tuổi Thẩm Lãng cũng đã là một tiểu đại nhân được mọi người trong đại viện khen ngợi, thiếu niên thành thục, tự giác, không cần bất kỳ ai lo lắng. Cửu nhi cửu chi, người lớn trong nhà đều nói, đứa nhỏ này có thể tự giác xử lý mọi việc, vì thế đến thời kỳ trưởng thành bọn họ cũng không lo lắng, mặc kệ y tự làm chủ.
Khi đó Thẩm Lãng so với những đứa nhỏ đồng lứa hơn một phần thành thục ổn trọng, rõ ràng mới hơn mười tuổi đã có tính trầm ổn của người trưởng thành, cho dù y cũng có nháo loạn như bạn đồng lứa, nhưng mà vẫn không làm tổn hại điểm khác người lộ ra từ trong khung xương. Hơn nữa bề ngoài xuất sắc, y tồn tại như hạc giữa bầy gà trong một đám thiếu niên hì hì nháo nháo.
Khi đó, y cùng các huynh đệ trong đại viện chơi đùa, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Đương nhiên người vĩ đại toàn diện như vậy là đối tượng ái mộ của các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248976/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.