“Thực có lỗi, chúng tôi kết hôn vội vàng.” Cho dù có rảnh cũng không có khả năng báo cho cô biết a!
“Cậu yêu cô ấy?” Khanh Phi Dương nhìn Thẩm Lãng, lạnh lùng cười, nhưng ngay cả chính cô cũng phân không rõ ràng lắm, trong lòng là khổ sở hơn hay là oán hận hơn một chút.
“Đúng vậy, tôi yêu em ấy, nếu không yêu, tôi sẽ không kết hôn!” Nếu không bởi vì yêu, y sẽ không kết hôn!
“Ha ha! Cậu biết trong lòng tôi là cảm giác gì không?” Ngay cả cười cũng không có nửa phần ý cười.
“Thật có lỗi, tình cảm không phải ai cũng có thể miễn cưỡng.”
Thẩm Lãng nói rất khách khí, tình cảnh này khiến y thật sự không biết phải nói thế nào, không nghĩ tới y cũng kết hôn, có một ngày có thể đối mặt với chuyện như vậy.
“Vì sao cô ta có thể mà tôi thì không được? Thẩm Lãng, vì cái gì? Mười mấy năm trước cậu nói không được, bất kỳ cô gái nào cũng không được. Cậu nói đời này ngươi có lẽ là cũng sẽ không yêu bất kỳ ai, có lẽ cả đời này cũng sẽ không kết hôn, hiện tại đây tính là cái gì?”
Năm ấy người này cứng rắn tâm ngoan nói y sẽ không yêu bất kỳ cô gái nào, nói cô quá ngây thơ, cứng rắn phá hủy cô mười mấy năm, mà giờ y nói y đã kết hôn! Kết hôn! Thật là châm chọc?!
“Tôi chỉ có thể nói thật xin lỗi! Đời này chỉ có thể là em ấy, người khác đều không được!”
Đối mặt cô gái với khuôn mặt tái nhợt, Thẩm Lãng phát hiện y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248979/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.