“Bạch thúc, thúc nói khối u gì?”
Thẩm Lãng nhíu mày cơ hồ có thể kẹp chết con ruồi. Không phải nói không có vấn đề lớn gì sao? Như thế nào lại chui ra một cái khối u?
Bạch Vân Sơn nhìn con gái nhà mình, rồi nhìn Thẩm Lãng. Bất đắc dĩ thở dài, vẫn là đã biết. Ông nghĩ chuyện này từ từ nói cho cô biết, không nghĩ tới âm kém dương sai, đã lộ ra, bất quá ông cũng biết chuyện này sớm muộn gì giấy cũng không thể gói được lửa, chỉ mong nha đầu kia nhìn thoáng một chút. Đừng tự bế thua ở trên tay một nam nhân.
“Có thể là do va chạm, ta làm kiểm tra bước đầu, không thấy xuất huyết bên trong, cũng không thấy tụ máu, hiện tại không có ảnh hưởng gì chỉ chờ tới nó tỉnh lại mới biết được!”
Bạch Vân Sơn quay lại tiếp tục khâu lại các vết thương lớn nhỏ trên người Đường Mộ. Thẩm Lãng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng như có hòn đá đè nặng.
“Ba… cần con hỗ trợ không?”
Nhìn thấy một thân thương tích vô cùng thê thảm kia, Bạch Thúy Nùng không biết hình dung tâm tình mình như thế nào nữa, nhưng tuyệt đối là phức tạp! Dường như quen thuộc lại như xa lạ!
“Không cần, ba một mình làm là xong rồi.”
Bạch Vân Sơn quái dị nhìn thoáng qua con gái mình, lại nhìn qua Thẩm Lãng, không nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt. Vấn đề này có chút phiền toái. Tình hình này vẫn là miễn đi.
Thẩm Lãng đứng đó không dám lên tiếng hỗ trợ, y lúc ở bộ đội đặc chủng, loại kỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248991/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.