Khi Quý Vãn Khanh tỉnh lại, hai người đang ôm nhau trong một tư thế vô cùng khó xử. Cô ngừng thở, muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng ý thức lại tỉnh táo lạ thường. Cơ thể người kia như một lò lửa nhỏ, hai cánh tay ôm lấy cô, đôi chân thon dài kẹp lấy eo cô, khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô khẽ động trong lòng Sầm Hạ, một cử động rất nhẹ nhàng, nhưng Sầm Hạ vẫn tỉnh giấc. Cô cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, đại não trống rỗng một lúc, rồi chợt nhận ra. Cô vội vàng cụp mắt xuống, xem đối phương đã tỉnh chưa.
Thoáng chốc, hai đôi mắt to sáng ngời chạm vào nhau. Tai, cổ và má của Quý Vãn Khanh nhanh chóng ửng lên một tầng màu đỏ hồng, giống như một con tôm chín.
Tim Sầm Hạ đập thình thịch, tư thế ôm của nàng vẫn giữ nguyên.
Quý Vãn Khanh híp mắt: "Tránh ra!"
Sầm Hạ hậu tri hậu giác nhận ra, vội vàng buông cánh tay ra, bật dậy như lò xo, chân trần nhảy xuống khỏi giường, đứng thẳng, cúi đầu, giống một chú chó con vừa phạm phải lỗi lầm cực kỳ lớn, chờ đợi chủ nhân răn dạy.
Quý Vãn Khanh ổn định tâm thần, chỉ xuống chiếc xe lăn dưới đất. Sầm Hạ nhanh chóng bế cô ngồi vào.
Cô ngồi xe lăn đi vào phòng tắm, không cho Sầm Hạ đi theo.
Sầm Hạ không yên tâm, đợi cô ra, vẫn lén lút đi theo.
Cách cánh cửa kính mờ, tiếng nước chảy rào rào vang lên bên trong. Sầm Hạ đứng bên ngoài, nhiệt độ cơ thể nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-xung-hi-cuu-vo-benh-tat/2874813/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.