Ngay lập tức, mắt Quý Vãn Khanh tối sầm lại. Cô không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ lờ mờ nghe thấy những âm thanh văng vẳng bên tai:
"Xin hỏi cái chết của Cố Linh có liên quan đến phu nhân của ngài không?"
"Phu nhân của ngài có phải bị người khác sai khiến không?"
Cô chật vật lắm mới nắm bắt được từng câu chữ của họ. Để giữ mình tỉnh táo, cô tự cắn nát cả vách miệng lẫn lòng bàn tay, còn dùng ngón tay cấu véo.
Tiếng phóng viên vẫn tiếp tục, mỗi chữ đều như đấm thẳng vào ngũ tạng lục phủ. Nhưng trong đầu Quý Vãn Khanh, tất cả những gì lặp đi lặp lại chỉ là hình ảnh Sầm Hạ bị cảnh sát dẫn đi.
Sắc mặt cô trắng bệch, mái tóc trán bết dính như vừa bị dội nước, áp sát vào hai bên thái dương. Những hạt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt, trượt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, nhỏ giọt trên bờ vai gầy guộc...
Mà đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong không khí:
"Ra chỗ khác! Ai cho các người cái quyền đến Quý thị mà làm loạn thế này? Muốn bị đuổi việc cả lũ sao?"
Quý Nghiên Khanh xuất hiện trong bộ váy dài gấm đen tuyền, môi đỏ rực lửa. Cô ta bước về phía này, giày cao gót dẫm mạnh mẽ, ánh mắt lộ ra vẻ áp bức. Mọi người đều vô thức lùi lại nửa bước sang hai bên.
Cô ta đi thẳng về phía trước, xuyên qua đám đông, đứng thẳng bên cạnh Quý Vãn Khanh.
Đường Thiểu Vân nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-xung-hi-cuu-vo-benh-tat/2874824/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.