Quý Nghiên Khanh giận đùng đùng từ phòng bệnh đi ra ngoài, Giang tổng và trợ lý Tư nhìn nhau cười.
Giang Hạc không khỏi cảm thán: "Quý Vãn Khanh bị loại phụ nữ đáng sợ này coi trọng, cũng là tam sinh bất hạnh!"
Tư Tĩnh nói: "Đáng sợ à? Tôi chỉ cảm thấy cô ta ngốc!"
Giang Hạc lắc đầu, không nói gì thêm.
Tư Tĩnh khuỷu tay đụng nàng một chút: "Hạc tổng, làm sao cô biết cô ta thích Quý Vãn Khanh?"
Giang Hạc ánh mắt tối lại, phàm là liên quan đến Hạ Hạ, bất luận chuyện gì, chi tiết nào, nàng cũng không thể không lưu lại một trăm con mắt để quan sát.
Tư Tĩnh không hỏi nữa, ném mấy quân bài poker ra ngoài: "Tiếp tục cược đi Hạc tổng, hôm nay chiếc Maybach của tôi, tôi sẽ đặt cược ở đây, chỉ cần cô có thể thắng tôi!"
Giang Hạc vừa ném bài vừa cười: "Cái chỉ số IQ của cô, thắng cô chẳng phải thừa thãi sao?"
Tư Tĩnh nhìn chằm chằm, kinh ngạc thấy Giang tổng tung ra đòn chí mạng, hoàn toàn bất ngờ. Mắt cô trợn tròn kinh hãi.
Giang Hạc nói: "Tất cả thông tin về quá khứ của tôi và Hạ Hạ trên mạng phải được xóa sạch hoàn toàn, không để sót chút dấu vết nào. Về phía Quý Vãn Khanh, tạm thời đừng thúc ép quá gắt, cô ấy vẫn còn giữ được chút nhân tính, Hạ Hạ ở bên cô ấy, tôi cũng phần nào yên tâm. Cô hãy sắp xếp thêm người, bảo vệ Hạ Hạ cho cẩn thận. Còn tôi, tôi phải dốc toàn lực đối phó với cái bà già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-xung-hi-cuu-vo-benh-tat/2874842/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.