Khách đi3m tuy điều kiện không bằng Lan Viên, nhưng ra ngoài có thể chấp nhận thì chấp nhận đi, coi như cũng ổn.
Tạ Ngật ăn xong cơm liền đi tìm A Tứ và Lưu Nhất, hẳn là có việc quan trọng, trước khi đi dặn nàng ngủ trước, đừng chờ hắn. Thẩm Thư Dao sao có thể không đợi, đã nói là sẽ ngủ cùng nhau, không thể nuốt lời. Hơn nữa, chân nàng lạnh.
Nửa canh giờ trôi qua, Tạ Ngật vẫn chưa trở về, nàng ngáp liên tục, mắt gần như không mở ra nổi. Cuối cùng, Thẩm Thư Dao không thể chịu đựng thêm nữa, bất tri bất giác thiếp đi.
Đèn dầu sắp tắt, Tạ Ngật mới mang theo một thân hơi lạnh trở về, đứng trước giường nhìn nàng, rồi quay người đi tắm thay quần áo. Ngồi trên xe ngựa suốt một ngày, Thẩm Thư Dao thực sự mệt mỏi, ngủ một mạch không tỉnh lại, mãi đến khi cảm nhận được ánh sángchiếu vào.
Hừng đông, ánh sáng sáng chói mắt, Thẩm Thư Dao mở mắt một cái, mất một lúc để thích ứng, mới trợn to. Đột nhiên, nàng ngồi dậy, nhìn quanh phòng, thấy Tạ Ngật đã thay y phục chỉnh tề, ngồi ở một bên uống trà, rõ ràng là dậy lâu rồi.
“Chàng, chàng tối qua khi nào về?” Nàng lại bị lừa, nói là cùng nhau ngủ, kết quả chờ nàng ngủ mới về, có phải cố ý không?
“Quên mất, không xem giờ.”
Nàng mới tỉnh dậy, gò má hồng nhuận, sợi tóc rối bời, toát lên vẻ lười biếng. Làn da mịn màng, không tỳ vết, nàng li3m môi dưới, tựa như đang khát.
Tạ Ngật quan sát tỉ mỉ, ánh mắt vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547191/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.