Người trong Thẩm phủ rất đơn giản, tổ phụ tổ mẫu sớm đã qua đời, Thẩm Chính An không có thiếp thất, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ, một nhà bốn người. Thẩm Văn Võ bởi vì phạm sai lầm, trước mắt đang bị nhốt lại, Thẩm Chính An không cho hắn ra ngoài, đồ ăn là hạ nhân đưa đến trong phòng cho hắn. Cho nên bữa tối là bốn người.
Thẩm Thư Dao ở bên ngoài phòng bếp ngồi trên ghế cả buổi, trong lúc A Tứ tới tìm nàng, bị mụ mụ quản sự phòng bếp đuổi đi cho nên không gặp được nàng. Thật vất vả đồ ăn mới xong, nàng cũng có thể rời khỏi nơi tràn đầy khói dầu này.
Đi được vài bước, lại xoay người trở về, ở trong phòng bếp xoay hai vòng, nàng sợ trên người không có mùi khói dầu, khiến Tạ Ngật hoài nghi. Tuệ Hoa che môi chê cười nàng, nói nàng quá nhạy cảm, Tạ Ngật không thể nào phát hiện, nếu có thể, đã sớm phát giác rồi, sẽ không chờ tới bây giờ.
Thẩm Thư Dao ngẫm lại cũng có đạo lý, nhưng cẩn thận chút luôn là không sai.
Trước bữa tối, nàng trở về phòng tắm gội thay quần áo, vào cửa thì Tạ Ngật cũng ở đây, hắn không đọc sách, rũ mắt trầm tư. Thấy nàng trở về nhấc lên đôi mắt đen nhánh, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hàng mi ép xuống, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc uy nghiêm, nhìn thẳng hắn một lúc, trong ngực Thẩm Thư Dao căng thẳng một chút, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Tạ đại nhân chính là Tạ đại nhân a, ánh mắt này, phạm nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547241/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.