Bữa sáng qua đi, Thẩm Thư Dao lấy cớ đi thỉnh an mẫu thân, liền để Tạ Ngật một mình ở trong phòng mặc kệ. Trước khi ra ngoài Tạ Ngật u oán nhìn nàng một cái, ánh mắt rất bất mãn, Thẩm Thư Dao cũng mặc kệ, ai bảo tối hôm qua Tạ Ngật đào cho nàng cái hố.
Nếu hắn không đào hố cho mình, nàng cũng sẽ không ngủ được cả đêm, buổi sáng ngồi ở mép giường đầu óc choáng váng, đợi hồi lâu mới tốt lên chút. Nàng suy nghĩ cả đêm, Thẩm Chính an muốn nếm thử tay nghề nàng, nàng không biết, việc này phải thỉnh mẫu thân giúp đỡ. Rốt cuộc Vương thị biết rõ nàng mấy cân mấy lượng, sẽ giúp nàng.
Ở nhà của mình chính là thoải mái, ra vào chỗ nào cũng không cần thông truyền, muốn vào thì vào, cũng không cần giả vờ đoan trang.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
Giờ này Thẩm Chính An không ở đây, chỉ có Vương thị trong phòng. Nghe tiếng nàng gọi thì ừ một tiếng. thăm dò hướng ra ngoài nhìn: “Bây giờ không ở nhà với chồng, tới sớm vậy làm gì.”
Mụ mụ bên cạnh Vương thị cười cười, “Cô nương gả chồng một năm, hiểu chuyện, biết dậy sớm tới thỉnh an.”
Vương thị lắc đầu cười, nữ nhi của mình là cái dạng gì, bà so với bất kì ai đều hiểu rõ. Năm mới trở về ở một đêm, ngủ đến giữa trưa mới dậy, ở nhà lải nhải không ít Tạ phủ lắm quy củ, ngủ cũng không thể ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh. Cho nên mỗi lần trở về, Vương thị đều cho nàng ngủ đủ.
Hôm nay lại kì lạ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547244/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.