Đàm Tam Khuyết khó tin nhìn ta: "Ngươi còn dẫn binh mã đến?!"
Ta: ...
Ta không biết, ta đến một mình mà!
Tống Bảo Bình vung tay: "Đã có ý phản thì không bằng g.i.ế.c đi!"
"Dừng tay!" Bên ngoài vang lên tiếng quát lớn.
Rèm che vén lên, Vệ Phong mặc giáp cầm binh ngược sáng đến, rõ ràng là hắn đã vội vã chạy đến, thở hổn hển.
"Ngươi là ai?! Sao dám xông vào trong quân trướng!" Đàm Tam Khuyết kinh hãi.
Vệ Phong khinh thường liếc nhìn hắn ta, rồi cung kính bước đến trước mặt ta, quỳ một gối xuống chắp tay:
"Chủ công, năm mươi vạn đại quân đã chuẩn bị xong tại cửa Đương Dương cốc, chỉ đợi lệnh của chủ công."
Ta không có năm mươi vạn đại quân.
Vệ Phong cũng không thể dẫn đại quân đến trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng trong lòng ta bỗng sinh ra một sự dũng mãnh.
Mẹ kiếp, làm phản luôn!
Ta ngồi nghiêm trang trên ghế, sắc mặt không đổi: "Ừm."
"Ngươi thật sự dẫn binh đến?!" Gân xanh nổi lên trên trán Đàm Tam Khuyết, hắn ta quét sạch rượu và thức ăn ngon trên bàn xuống đất.
"Lưu Ninh Hoan! Ta niệm tình phu thê, chưa từng đề phòng ngươi. Giờ chỉ là bảo ngươi giao binh quyền cho người khác, ngươi đã dẫn binh đến gia yến, ngươi rốt cuộc có ý gì!"
"Đã là gia yến, sao tiện tì này lại phục kích sát thủ trong sảnh, định ném chén ra hiệu để hại chủ công ta?!" Vệ Phong công khai đối đầu với Đàm Tam Khuyết, trừng mắt chỉ vào Tống Bảo Bình.
Đàm Tam Khuyết cũng không thể tin nổi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-muon-phong-hau-ta-dan-binh-soan-ngoi/528934/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.