Liếm l.i.ế.m đôi môi khô nứt nẻ, ta gục đầu nhìn cánh cửa bị khóa chặt, cười rộ lên.
Một đầu đ.â.m xuống đất, đầu óc ong ong.
Nhịn đau, ta giống như sâu róm, vừa lăn vừa bò về phía cửa.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đến cửa.
Mặt, cánh tay của ta đều cọ xát đến chảy máu.
Mệt mỏi co quắp trên mặt đất, ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, mặt đất lại truyền đến tiếng rung động nhỏ.
Từ xa đến gần, càng ngày càng vang.
Cho đến khi cái tai không dán xuống đất của ta, cũng có thể nghe thấy âm thanh.
Cửa viện, vào viện...
Đứng ở cửa, còn không chỉ có một người!
Phẫn nộ và sợ hãi giao thoa, cuối cùng là phẫn nộ chiếm thế thượng phong.
Cho dù trước mắt là một mảnh máu, ta cũng phải xem tên khốn kiếp gi/ết ta, chiếm đoạt phu quân của ta rốt cuộc là ai.
Kiếp sau biến thành ác cẩu, cắn ch/ết hắn.
Không!
Chỉ cần hắn mở cửa, ta lên liền cắn hắn!
25
“Cộc cộc”, “Cộc cộc”.
Tiếng va chạm của ngọc bội vang vọng bên tai, nặng nề ngã xuống đất, mùi m.á.u tanh tràn ngập khoang miệng, sặc đến mức ta ho khan nôn mửa.
Ngay khi ta tưởng mình phải ch/ết, thân thể nằm trên mặt đất bay lên, một đôi tay hơi lạnh, ôm ta vào lòng.
Ta đã không thể phân biệt được, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ ch/ết cũng phải một đổi một, mang tên khốn kia xuống địa ngục!
“Ưm.” Người đàn ông khẽ hừ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-van-nguoi-me-cua-ta/2739722/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.