Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ. (1)
Câu thơ truyền lưu từ ngàn năm này, không biết bắt đầu từ lời ai nói, lúc trước không thể hiểu, đến cuối cùng ở một thời điểm nào đó, sẽ triệt để đại ngộ.
“Hoa lạp lạp – -! (2)” Tử Thanh thẳng tắp rơi xuống giữa sông hộ thành, nước sông lạnh như băng đột ngột xâm nhập khiến nàng run rẩy.
“Có người nhảy sông tự vẫn! Mau tới cứu người a!”
Tử Thanh chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, đây cuối cùng là cái gì? Rõ ràng bị người…có khả năng không phải người mà là yêu tinh ném xuống sông, lại biến thành nhảy sông tự tử!
Không đợi người đến cứu, Tử Thanh tự mình giãy dụa bơi lên, ở trên bờ thở kịch liệt, không chú ý tới một vòng người vây xem chung quanh toàn bộ sợ ngây người nhìn mình.
“Công tử…công tử…ngươi không sao chứ?” Trong đó có một đại nương mở miệng hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thế này Tử Thanh mới phát hiện mình giống như quái vật bị người ta vây quanh nhìn.
“Công tử, nhìn ngươi cũng không phải loại người cùng khổ, như thế nào lại nghĩ không thông như vậy a?”
“Ta…kỳ thật là vô ý ngã xuống sông…” Tử Thanh tiếp tục cười bồi: “Hại mọi người lo lắng, không có việc gì, không có việc gì mà.”
“Công tử ở nơi nào? Không bằng để lão phu tiễn ngươi một đoạn đường đi.” Bên bờ một lão trượng chèo thuyền thân thiết hỏi.
“Nhà?” Nao nao, Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Ta không có nhà…”
“Aish,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/393832/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.