Vọng Lê Kiệt không ngờ có thể gặp được Lê Hiên mặc thường phục ở chỗ này.
Trong tay Tuyết Yên cầm một nhánh cỏ lê, lá loài cỏ này giống lá cây ngải, nở hoa màu đỏ, chỉ có trên núi Phiền thành, là dược liệu, có thể trị nhọt độc. Hôm qua trong binh doanh có người mọc nhọt độc, Tuyết Yên muốn dùng loại thuốc này thử xem sao.
Lê Kiệt mặc áo trắng, nửa ôm Tuyết Yên, Tuyết Yên mặc váy dài màu xanh, sắc mặt phơn phớt hồng, đôi mắt trong trẻo, trong mắt chứa ý cười, dưới trời chiều càng thêm phần xinh đẹp.
Vừa rồi nàng cười đùa với Lê Kiệt, suýt nữa ngã xuống ngựa, Lê Kiệt bắt được nàng, đặt nàng lên lưng ngựa.
Lê Hiên rút Thương Long kiếm ra chỉ vào Lê Kiệt, †ay trái buông thõng xuống một bên đùi, hơi run rẩy.
Nàng còn sống, nàng thật sự còn sống.
“Yên Nhi, nàng qua đây!” Ánh mắt hắn nhìn Tuyết Yên, trong mắt nàng đầy ý cười, rời khỏi hắn, nàng lại vui vẻ đến thế sao! Hản vừa vui vừa giận.
Đây chính là tình yêu mà nàng vẫn luôn nói sao? Đồ nữ nhân hay thay đổi này! Hắn mím chặt môi.
Phẫn nộ như thể sẽ nổ tung ngay lập tức.
“Yên Nhi!’ Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng gọi, hắn đã biết chuyện nàng mất tích, không ai nói cho hắn biết nguyên nhân mất tích, hắn cho rằng nàng lại cáu kỉnh.
Điền Minh và Cố Phàm vui đến phát khóc: ‘Hoàng thượng, Yên phi nương nương còn sống.” Điền Minh khóc giống như đứa bé.
Tuyết Yên ngồi trên ngựa, dựa vào Lê Kiệt, nàng nghe thấy bọn họ đáng gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/922658/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.