Chu Hoài Sơn uống thuốc xong liền nằm ngủ mê man.
Chu Thanh lo lắng bệnh tình của hắn xấu đi, cả đêm canh giữ trong phòng Chu Hoài Sơn, gục xuống bàn ngủ gật.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh bị tiếng rên hừ hừ của Chu Hoài Sơn đánh thức.
Nghe được âm thanh, Chu Thanh bị dọa giật mình lập tức ngồi bật dậy, nhào về phía Chu Hoài Sơn.
"Cha, thế nào rồi?"
Chu Hoài Sơn đã ngồi lên, sâu kín nhìn Chu Thanh, hỏi: "Miệng của con, sao lại bị rách da thế kia?"
Chu Thanh..
Mới vừa tỉnh giấc, còn chưa tỉnh táo, vừa nghe thấy Chu Hoài Sơn hỏi, lại càng mơ màng hơn.
Miệng của ta bị rách da ấy hả? Vô thức đưa tay sờ lên miệng, lại nhớ đến hôm qua, hai vành tai Chu Thanh lập tức đỏ lên.
"Hừ! Ta biết ngay mà!" Nhìn bộ dạng này của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn liền bày ra dáng vẻ của người từng trải, trợn trắng mắt.
Đáng ghét a!
"Nhanh làm cơm cho ta ăn đê, ăn cơm xong ta còn phải đọc sách! Thực sự là tức chết ta rồi!"
Chu Thanh..
cảm giác có tật giật mình tự nhiên sinh ra, nàng vò vò góc áo, ra vẻ lấy lòng.
"Cha, người đừng sinh khí, cái kia, hôm nay cho người nghỉ định kỳ có được không?"
Chu Hoài Sơn xem thường nói: "Nghỉ định kỳ cái rắm! Lúc này ta còn có thể nghỉ định kỳ sao? Ta phải ngày đêm học hành cực khổ mới có thể giúp con thuận lợi xuất giá đi tìm cái tên đầu heo kia!"
Chu Thanh..
"Nhưng chân của cha.."
Chu Hoài Sơn trơn tru nhấc chân lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-than-hom-nay-nguoi-doc-sach-chua/2226746/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.