Đây là một gian nhà kho bỏ hoang.
Chu Thanh mặc một thân nam trang, trên mặt phủ một mảnh vải đen, một chân đạp ghế, khuỷu tay chống trên đùi, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ.
Ánh mắt Tống Kỳ đảo thật nhanh quanh gian phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở người trước mặt.
Ô ô ô..
Hắn uốn éo người điên cuồng lắc đầu với Chu Thanh.
Chu Thanh nâng cằm, ra hiệu cho Lý Nhị cũng đang đeo khăn che mặt tháo miếng rẻ chặn trong miệng Tống Kỳ ra.
Tống Kỳ nhất thời thở mạnh một hơi.
"Làm càn! Các ngươi là ai, ai ra lệnh cho các ngươi? Ngay cả bản quan cũng dám bắt cóc, các ngươi có biết ta là ai không! Ta là Học Chính bản tỉnh! Cũng là tuần phủ! Đám điêu dân các ngươi, muốn tạo phản đúng không! Nhanh chóng thả ta ra!"
Đang yên lành ngồi trong xe ngựa, ông ta đã chọc giận ai, mà lại bị bắt trói lại thế này.
Không chỉ trói lại, những người này lại còn dám giội nước lạnh lên người ông ta.
Thật là lớn gan!
Nhìn bộ dáng Tống Kỳ kích động giận đùng đùng, Chu Thanh lạnh lùng nói: "Lão tử là ai? Lão tử là cha ngươi!"
Tống Kỳ..
Lý Nhị trừng mắt quát: "Lão đại, lúc trước nhìn cỗ kiệu kia chỉ cho rằng hắn là một con tin có tiền thôi, không ngờ lại là món hàng lớn thế! Mắt thấy sắp đến tết, lần này các huynh đệ có thể ăn tết to rồi, nói không chừng năm sau còn không cần làm sơn tặc nữa! Có thể đi hưởng thụ a."
Tống Kỳ trừng to mắt nhìn hai người trước mắt, nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-than-hom-nay-nguoi-doc-sach-chua/2226885/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.