"Vậy bây giờ các ngươi nhanh chóng nắm bắt thời gian đi đến phủ thành, ta lại đi huyện nha xem xem, có thể vào trong gặp Chu Hoài Sơn được không."
Từ Phong vừa đi, Chu Thanh kéo Chu Hoài Lâm đang định xông ra ngoài lại.
"Tam thúc, ta cảm thấy Dao nhi nói có đạo lý."
Chu Dao..
Có đạo lý? Trong lòng lập tức căng thẳng.
Chu Hoài Lâm cực kì lo sợ, bất an, nói: "Có đạo lý cái gì chứ? Nhanh đi phủ thành a!"
"Tam thúc, có đi phủ thành không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu, chúng ta đi phủ thành, nhiều nhất chỉ có thể thông tri cho Hồ đại nhân một tiếng mà thôi.
Có thể thông tri hay không thì có gì khác nhau chứ, nếu Hồ đại nhân có thể cứu cha ta, thì không cần chúng ta thông tri cũng có thể cứu."
"Vậy ý của ngươi là?"
"Bắt cóc Tống Kỳ!"
Chu Bình nghe lời này một cái, lập tức nhảy xuống khỏi ghế nói: "Đại tỷ, ta và tỷ đi!"
Chu Hoài Lâm tức giận trừng Chu Bình một cái: "Nhãi con biết cái gì mà nói!"
Trừng xong Chu Bình, lại nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu cháu điên rồi sao, đây chính là Học Chính! Là đại quan!"
"Ta mặc kệ hắn là cái gì, ta chỉ biết, hắn đến đây để gây chuyện.
Tam thúc, vụ án này của cha ta, thiếu nhất chính là thời gian! Hồ đại nhân muốn cứu cha ta, phải có đầy đủ thời gian đi thăm dò Tống Kỳ, nếu như ông ấy không tìm được cái gì có thể quản thúc Tống Kỳ, vậy thì tất cả đều là tốn công vô ích."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-than-hom-nay-nguoi-doc-sach-chua/2226898/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.