Edit: Sahara
Lý Hầu La cười một hồi lâu mới ngừng lại, lúc xuống Tần Chung mới phát hiện ra Tần Chung đang dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng để mà nhìn mình.
Lý Hầu La ho một tiếng, có chút xấu hổ, bám vào thân cây trèo xuống, quyết định không nhắc gì đến chuyện vừa rồi: "Chúng ta đi tìm thú hoang đi!"
Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, gật gật đầu.
Ở phía ngoài núi Tiểu Thanh Sơn có rất nhiều người người đến nhặt củi và lụm hái quả khô. Đám thú hoang nhỏ cũng không phải ngu ngốc, đều biết là không nên chạy đến nơi này.
Lý Hầu La dạo hết một vòng ở rìa ngoài, không tìm thấy gì cả.
"Hay là chúng ta vào sâu bên trong một chút đi?" Lý Hầu La đưa mắt nhìn về hướng sâu trong núi, ánh mắt chứa chút khát vọng.
Tần Chung giữ chặt lấy Lý Hầu La: "Nguy hiểm lắm! Đại Trụ thúc là thợ săn giỏi như vậy mà cánh tay còn bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa là không thể ra khỏi núi."
Lý Hầu La cũng có biết về Đại Trụ thúc mà Tần Chung vừa nhắc đến, người này cao to vạm vỡ, là thợ săn nổi danh trong thôn, do bị thương nặng nên phải ở nhà nghỉ ngơi hết nửa năm.
"À!" Lý Hầu La à lên một tiếng, nếu lấy mạng nhỏ của mình ra so sánh, thì việc ăn thịt có thể tạm thời gác qua một bên.
Lý Hầu La ngoan ngoãn đồng ý dễ dàng như vậy, làm cho Tần Chung cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bèn liếc nhìn Lý Hầu La một cái.
"Chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-the-nha-ngheo/1448673/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.