Edit: Sahara
Mọi người Tần gia vừa đi, Vương Ngọc Hương liền chạy tới, nhìn chằm chằm đồ trong phòng Tần Phương: "Đệ muội, nhà mẹ muội đưa đến cho muội không ít đồ tốt nha?"
Tần Phương hít sâu một hơi, đứng chặn trước mặt Vương Ngọc Hương: "Đại tẩu, đây là phòng của muội và Thiên Tứ, không tiện mời tẩu vào!"
"A, muội cũng phách lối thật, sao nào, cậy thế nhà mẹ đẻ rồi khinh thường Triệu gia chúng ta?"
Tần Phương cắn môi, ưỡn thẳng lưng: "Thứ nhất, muội không biết tẩu nói khinh thường Triệu gia là có gì! Muội đã gả đến Triệu gia thì cũng là người Triệu gia, sao muội có thể khinh thường người trong nhà mình? Còn nữa, nhà mẹ muội đúng là rất có thế! Cha mẹ, ca ca, tẩu tẩu muội đúng là rất thương muội. Muội biết tẩu nhìn muội không vừa mắt, nhưng nhà mẹ tẩu bần hàn đâu phải do muội hại. Đại tẩu, mời tẩu về trước! Cha mẹ muội mang đến cho muội rất nhiều đồ, muội còn phải sắp xếp."
"Muội..... Ha, hay thật! Trước giờ muội quả nhiên là giả vờ." Tần Phương lần đầu tiên "đánh" thẳng vào mình như vậy, làm Vương Ngọc Hương tức giận vô cùng, đồng thời còn có chút không dám tin.
Tần Phương cầm chổi lông gà bắt đầu quét bụi, quét tới trước mặt Vương Ngọc Hương vẫn không dừng lại.
"Này này, muội xem tẩu là bụi bặm mà quét à?" Vương Ngọc Hương nhảy dựng lên.
Tần Phương đẩy Vương Ngọc Hương ra ngoài: "Làm gì có! Muội rõ ràng chỉ quét bụi trong phòng muội thôi mà." Đẩy Vương Ngọc Hương ra rồi, Tần Phương nhìn Vương Ngọc Hương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-the-nha-ngheo/1448857/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.