(Văn án) Ngày Nhà họ Việt bị phán lưu đày, cũng chính là một ngày trước đại hôn của tiểu thư. Tiểu thư muốn ta thay nàng gả cho Việt Tiêu, nhưng ta đã có người trong lòng, liền dứt khoát từ chối. Nào ngờ chỉ sau một đêm, người trong lòng của ta quay lưng tìm duyên mới, mẹ ta bệnh nặng nguy kịch, gấp rút cần tiền mua thuốc. Nhìn con đường lưu đày dài ngàn dặm, ta trầm tư hồi lâu, rồi khẽ cất lời: "Ta gả." Ba năm ở Bắc địa, ngày trôi qua càng lúc càng tốt. Mùa xuân hái hẹ non, nhặt cải tươi. Mùa hạ có sữa chua mềm mịn, tan trong miệng. Mùa thu thu hoạch khoai ngọt, uống rượu cúc. Mùa đông trữ sẵn khoai bí, ngồi bên bếp lửa ấm áp. Ngoại trừ người phu quân trên danh nghĩa lúc nào cũng biệt tích vô tung, thì cuộc sống của ta vô cùng tự tại, thoải mái. Chỉ là, ta chưa từng nghĩ rằng một ngày nọ, sẽ có người gõ cửa nhà ta. Ngoài cửa, một biển người khoác áo giáp đen, đồng loạt quỳ xuống, hô vang— "Cung nghênh Hoàng hậu nương nương hồi cung!" 01 Khi mở mắt ra, ta cảm thấy toàn thân đau nhức. Một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn ta, giọng điệu không mấy hòa nhã: "Tẩu tẩu, mẫu thân đã đổi trâm lấy thuốc, uống thuốc đi!" Dòng suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, ta không hề trách cứ ngữ điệu thiếu phần dịu dàng của Việt Phong. Dù sao gia tộc gặp đại biến, vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-van-tac-tinh-yeu/1951434/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.