Nghe được lời nói của Tô Nhất Trần, ánh mắt của anh em nhà họ Tô sáng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn!Tô Dịch Thần xoay xoay cổ tay, khởi động các khớp ngón tay kêu răng rắc!Lão ngũ, Tô Dĩnh Nhạc, làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật và xây dựng, làn da có chút ngăm đen, bản thân hắn tính cách cũng có chút hung bạo, nghe xong lập tức cười lạnh một tiếng rồi không biết rút từ đâu ra thanh sắt thật dài.Cơ trưởng nhẹ nhàng tao nhã Tô Nhạc Phi nhẹ giọng nói: “Trong thời đại lấy pháp luật làm chủ, làm sao có thể trắng trợn đánh người như thế được.”Anh quay đầu lại, ngăn cản một y tá.“Xin chào, khoa của cô có cái bao tải nào không?”Y tá sửng sốt một chút, sau đó lắp bắp nói: “Có, có, phòng thuốc của chúng tôi có túi da rắn, ngoài ra còn có một ít thùng các tông…”Cô còn tưởng rằng họ đang muốn đóng gói đồ đạc , thùng các tông chắc chắn tốt hơn bao tải.Tô Nhạc Phi mỉm cười: "Cảm ơn, một cái bao là được rồi."Muốn đánh người, đương nhiên phải dùng bao tải, mới dễ trùm, dễ đánh chứ.Anh em nhà họ Tô: "..."**Cuối hành lang của khu tầng VIP, ngoài cửa một trận tiếp một trận gió lạnh thổi qua.Lâm Phong sắp chết cóng tới nơi rồi, trong lòng vẫn không ngừng oán trách.Hắn đã đợi cả đêm, giờ đã là rạng sáng mà nhà họ Tô vẫn chưa ra!Lâm lão gia nửa đêm thì không chịu nữa, trước khi rời rời đi còn dặn hắn phải chờ ở đây cho bằng được, như vậy mới có thành ý.Già đang là lập Xuân, tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2320158/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.