Lâm Phong đã hỏi hết những người xung quanh, nhưng họ đều nói rằng họ không biết.Bọn họ chỉ đành tiếp tục đứng run rẩy trong hành lang lạnh lẽo như thế này, nhà họ Tô không chịu gặp họ, họ chỉ cảm thấy như đang bị dày vò.Lâm lão phu nhân là người đầu tiên đánh bài chuồn: "Ta đi xem Cẩm Tâm ..."Mộ Cẩm Tâm cũng ở bệnh viện này, nhưng nằm ở tòa nhà khác của khoa phụ sản.Lâm Phong cùng Lâm lão gia cũng không thể chịu nổi nữa, nhưng cũng không dám rời đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục chịu đựng.Trong lòng thì không ngừng oán trách nhà họ Tô, nhưng họ không biết được rằng đây bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi!**Trong phòng, Tô Bảo chỉ nghe thấy tiếng máy bíp bíp vang lên bên tai, dường như còn nghe thấy cả tiếng người đang nói chuyện, nhưng rất mơ hồ.Nhưng, có một giọng bé nghe được rất rõ ràng—【Tô Bảo, tiểu Tô Bảo...!Này, cặp sách nhỏ! ][Mau tỉnh dậy đi nào? Con còn không mau tỉnh dậy thì ta sẽ...]Giọng nói cứ ong ong bên tai, Tô Bảo cảm giác như có đàn ong nhỏ đang ve vẩy bên tai, có chút ồn ào.Rôt cuộc là ai đang nói chuyện?Tô Bảo lông mi run lên, rốt cuộc mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bức tường trắng như tuyết.Xung quanh giường còn có một nhóm người đang vây quanh, bé mím môi, cẩn thận nhìn xung quanh.Tô Dịch Thần kích động nhất, là người đầu tiên lên tiếng: "Tô Bảo, con tỉnh rồi! Ta là cậu út của con nè..."Những người còn lại của Tô gia đều không dám thở mạnh, hồi hộp nhìn Tô Bảo.Đầu óc Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2320160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.