Thích Tự nhắn lại qua Wechat cho Đường Vĩ Diệp, hỏi xem liệu đối phương có biết những ai đã bỏ tiền đầu tư cho công ti của Tư Hàng và tình hình bọn họ giờ ra sao.
Đường Vĩ Diệp ngập ngừng, không biết dè chừng điều gì mà chỉ bảo muốn gặp trực tiếp Thích Tự một lần rồi nói chuyện.
Thích Tự đồng ý, hẹn trưa ngày kia gặp hắn ở một quán đồ tây trong trung tâm thành phố.
Về tới nhà, Thích Tự chỉ thấy Thích Phong và Lăng Khả đang chơi với Tuyết Cô Nương trong phòng khách, bèn hỏi: "Ba mẹ đâu rồi?"
"Chắc là thư phòng trên tầng." Thích Phong trả lời, lại hỏi hắn, "Sao giờ anh mới về?"
Thích Tự: "Bận chuyện công ti."
Thích Phong lầm bầm: "Anh còn bận hơn cả ba nữa..."
Thích Tự thoáng nhìn qua Tuyết Cô Nương, hỏi thăm: "Chó sao rồi?"
Thích Phong thở dài, ngồi xổm xuống vò tai Tuyết Cô Nương, rầu rĩ đáp: "Không tốt lắm, phản ứng thì chậm chạp, trí nhớ cũng kém dần."
Thích Tự: "Có đi lạc thêm lần nào không?"
Thích Phong giơ thiết bị nho nhỏ treo trên vòng cổ của Tuyêt lên, nói: "Thứ này của anh rất có ích, em bảo dì Liễu cài app trên điện thoại, cứ không thấy thì mở ra xem định vị là tìm được ngay."
Thích Tự trò chuyện với hai đứa em mấy câu rồi lên lầu tìm ba, định bàn vụ cướp Tô Cánh về cho Tư Nguyên.
Đến trước thư phòng, thấy cửa không đóng mà giọng của Thích Nguyên Thành đã truyền ra theo khe hở: "Anh đã tưởng Phó Diên Thăng là người được Ủy ban Điều tiết Chứng khoán phái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-quyet-dau/247682/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.