Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cảnh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, quang cảnh phía sau hiện lên trước mắt binh lính Đại Việt. Một toà thổ bảo bé tí mà bên trong ken đầy người, phần lớn là người gia phụ nữ và trẻ con, dáng người gầy yếu, nước da đen sạm. Họ lép vào nhau,lơm lớp lo sợ nhìn đám binh lính đằng đằng sát khí phía trước. Một lão giả già nhất, râu tóc bạc phơ, dáng người khắc khổ run rẩy bước ra.
“Chúng ta..chúng ta xin hàng, mong các vị đại nhân tha mạng.” Lão nói bằng thứ tiếng Hán nửa mùa, chắc hắn nghĩ nhóm quân này cùng bọn với đám thương buôn Tàu hay ghé qua.
“Nói với hắn, bọn ta là người Việt, không phải người Tàu không cần dùng tiếng Tàu nói chuyện với bọn ta. Nói cho hắn, chỉ cần dân hắn nghe quan binh sắp xếp thì không ai phải chết “ Vũ Tiến biết tiếng Hán, nghe hiểu lời lão nói nhưng không đáp lại, quay sang bảo tên Tân.
“Những binh lính này đến từ Đại Việt hùng mạnh, không cùng bọn với bọn thương buôn người Tàu, họ là người Việt. Chỉ cần nghe lời sẽ không ai phải chết.” Tân thuật lại.
“Bọn tao đồng ý.” Lão già trả lời lại bằng tiếng thổ dân.
“Được rồi, đưa họ ra khỏi thổ bảo, binh lính canh phòng cẩn thận, ai làm loạn, giết bất luận tội.
À, tên Tân ở lại dịch lời cho quan binh” Vũ Tiến hạ lệnh, sau đó quay người mang đại bộ phận binh lính rời đi.
Trận chiến trên bờ đã ổn định, lúc này 5 chiến thuyền lớn của Thuận Hoá từ từ tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hung/844448/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.