Bảo Chu tứ lang nuốt cục tức kia xuống hiển nhiên là hơi khó, chủ yếu là cú ngã kia của hắn khá nghiêm trọng, bởi vì hôm qua trời vừa mới mưa xong, cỏ dại mọc dưới đất rất trơn, lúc hắn quay đầu cãi nhau với người ta, bọn họ đuổi theo, hắn quýnh lên, trực tiếp nhảy qua một lối đi tắt.
Kết quả còn chưa nhảy lên, đã trực tiếp bị trượt dập mông xuống đất.
Mà thật ra cũng là may mắn, nếu hắn nhảy qua rồi mới ngã, vậy mới là chết người.
Trong lòng Chu tứ lang vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng đau đớn ở phần mông và eo cũng đủ làm hắn khó có thể bỏ qua.
Phương thị cầm rượu thuốc lại đây, liền thấy hai huynh đệ một người nằm nghiêng trên giường, một người tránh phía sau cửa, cách xa nhau nói chuyện.
Nàng nhìn lang quân trước, sau đó hỏi Mãn Bảo, "Sao muội không vào?"
Mãn Bảo nhân cơ hội mách lẻo: "Tứ ca sẽ đánh muội.
"
Phương thị lập tức trừng mắt nhìn Chu tứ lang.
Chu tứ lang đỡ eo oan không chịu được, la lên: "Ta đã ra tay chưa?"
"Ra tay rồi!"
Chu tứ lang ngẫm lại, đúng là cho tay ra rồi, chỉ là chưa chạm được người mà thôi, vì thế nằm xuống không hé răng.
Phương thị vừa nghe đã hiểu, đưa Mãn Bảo vào nhà, sau đó trực tiếp vén quần áo của Chu tứ lang lên, còn định lột quần hắn, làm Chu tứ lang sợ tới mức suýt chút nửa nhảy xuống giường, hắn vội vàng túm chặt quần của mình, kêu lên: "Muội út còn ở kìa.
"
Lúc này Phương thị mới có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-nu-nha-nong/624860/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.