Chu tứ lang không khỏi trừng mắt nhìn hắn, "Đệ còn có mặt mũi mà nói hả, đệ tay không chạy tuốt đằng trước, để một mình ta ở phía sau."
"Tay không chỗ nào, đệ vác cuốc mà." Chu ngũ lang nói: "Đệ đã bảo huynh chạy trước, ai bảo huynh còn quay lại cãi nhau với người ta? Không thấy bọn họ có nhiều người sao?"
Mãn Bảo ngồi bên cạnh nghe, quay đầu hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, nghe rất thích thú.
Chu lão đầu lại không cảm thấy thú vị, giơ tay vỗ đùi, để hai đứa con trai yên lặng, lúc này mới nói: "Vì sao bọn họ lại đuổi các con? Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện các con vào núi đào phục linh?"
"Không biết ạ," Chu tứ lang nói rất chắc chắn: "Con đã hỏi bọn họ, bọn họ đố kỵ chúng ta tìm được nấm dại trên núi."
Nếu không hắn mới chẳng ngốc quay đầu cãi nhau với người ta nhé.
Hắn liếc lão ngũ một cái khinh bỉ, cảm thấy thằng nhóc này chính là kiểu người bị người ta đánh cũng không biết vì sao mình bị đánh.
"Nhị ca bán thức ăn trên huyện thành, không biết bị người nào ở thôn Đại Lê nhìn thấy, huynh ấy bán một cân nấm dại được hai mươi văn, còn đắt hơn cả thịt, người kia về lan truyền, không biết là ai nói cho hai nhà họ, nói chúng con tìm nấm dại trên núi của bọn họ, nên bọn họ mới lên núi đuổi bọn con."
Thật ra mấy hôm nay không phải ngày nào bọn họ cũng có thể tìm được nấm dại, chủ yếu là do thứ này lớn nhanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-nu-nha-nong/624861/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.