Hai năm sau, Trì Ưng đưa Tô Miểu đi trèo đỉnh núi Everest một lần.
Trước đó ròng rã nửa năm, Trì Ưng ngày nào cũng đến bệnh viện theo dõi tình trạng tim, dưới sự đảm bảo tuyệt đối sau này không có vấn đề gì, anh mới trả lời đoàn đội leo núi chuyên nghiệp, cùng Tô Miểu leo đỉnh núi Everest giữa hè.
Đó là lần đầu tiên Tô Miểu trèo một đỉnh núi cao đồ sộ như vậy.
Nếu như không có Trì Ưng, có lẽ cả đời này cô cũng không thể đứng trên đỉnh núi hiểm trở phủ đầy mây này.
Nhìn mây trắng cuồn cuộn và sông băng núi tuyết trải dài nơi xa, ngoài rung động ra thì cảm giác chính của cô là sợ hãi và bất ban.
Ở nơi cao như vậy, rét vì lạnh là điều không thể tránh khỏi.
Tô Miểu nhìn về phía Trì Ưng: ""Đứng ở nơi cao như vậy, anh có sợ không?""
""Đương nhiên sợ.""
Đôi mắt đen nhánh của Trì Ưng bình tĩnh nhìn về phương xa: ""Cho nên dù là chim bay lượn trên không trung thì cũng cần hạ xuống, tìm kiếm nơi ở an bình nhất.""
Anh đã tìm được, anh đã dừng lại bên cạnh cô.
Sẽ không bay đi nữa.
Tô Miểu và Trì Ưng chụp ảnh kỉ niệm ở đỉnh núi, Trì Ưng còn muốn hôn cô, nhưng Tô Miểu hơi thiếu dưỡng khí, nếu như cùng anh hôn nữa thì cô chỉ sợ tính mạng mình sẽ cạn mất.
Đoàn leo núi tập trung mọi người lại để tranh thủ chụp ảnh, thời gian năm phút cuối cùng, bọn họ nhất định phải về chỗ cắm trại Everest trước khi mặt trời lặn.
Tô Miểu ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-ung/200456/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.