Cuối cùng, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai vẫn không thể rời đi.
Người vui mừng nhất đương nhiên là chưởng quầy khách điếm, bèn hồ hởi sắp xếp lại căn phòng cũ cho bọn họ, thậm chí còn tặng thêm mấy hũ trà ngon của địa phương.
Lúc này, Từ Đoan Nghi đang ở trong phòng của Bích Khê, để nàng ấy giúp mình ấn chân bắt mạch.
Còn gian phòng của nàng và Tạ Thanh Nhai, nàng nhường lại cho hai huynh đệ họ ngồi nói chuyện.
Thế nhưng lúc này, hai người lại đối diện nhau trong im lặng, chẳng ai mở lời trước.
Chén trà mới pha vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Một người một chén, nhưng chưa ai động đến.
Xuyên qua làn khói trà, Tạ Thanh Nhai có thể trông thấy rõ hốc mắt Lưu Hiệp hoe đỏ, cùng với nét tự trách chẳng hề che giấu trên gương mặt hắn.
Hắn biết rõ Lưu Hiệp vì sao mà tự trách.
Nhưng hắn chỉ giả vờ như không hay, chủ động cất tiếng trước:
“Đệ làm sao biết được?”
Hắn thực sự không nghĩ rằng Lưu Hiệp sẽ biết chuyện.
Lại càng không nghĩ rằng đối phương sẽ chủ động tìm đến.
Chỉ cần nhớ lại hai tiếng gọi “biểu ca” khi nãy, hắn cũng hiểu rằng đối phương nhất định đã do dự rất nhiều.
“Long Nghị nói với đệ tối qua.”
Lưu Hiệp không giấu giếm, nghe hắn hỏi thì lập tức đáp ngay.
Tạ Thanh Nhai nghe vậy cũng không hỏi thêm.
Hắn biết đến cái tên Long Nghị này, cũng từng từ miệng người báo tin mà hiểu sơ qua tình hình hiện tại của Lưu Hiệp.
Đó là một kẻ trung thành.
Tạ Thanh Nhai nhớ rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549425/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.