Cả đời Từ Bình Di chưa từng e sợ bất kỳ ai.
Kể cả năm xưa khi đối diện với Tiên đế, ông cũng thẳng thắn nói gì làm nấy, chưa từng biết cúi đầu.
Thế nhưng trên đời này, lại có hai nữ nhân có thể khiến ông thu mình, ngoan ngoãn nghe lời.
Một người là cố phu nhân Tiêu Uyên của ông.
Người còn lại chính là cốt nhục duy nhất mà ông và Tiêu Uyên để lại trên thế gian này.
Bất kỳ ai quen biết Từ Bình Di, e rằng đều khó có thể tin được rằng, vị đại tướng quân lừng lẫy sa trường này lại có một mặt như vậy.
Sau khi gặp lại Từ Đoan Nghi, đoàn người liền cùng nhau tiến vào trung sảnh để trò chuyện.
Lúc này, Từ Đoan Nghi đang cùng Tần Tố ôn chuyện, hoàn toàn phớt lờ phụ thân của mình.
Còn Từ Bình Di, lại ngồi không yên một chỗ.
Ông hết lần này đến lần khác muốn chen lời vào, nhưng đều bị Từ Đoan Nghi khéo léo chặn lại, chuyển hướng câu chuyện sang chủ đề khác.
Từ Bình Di biết, bảo bối nữ nhi của ông đang giận.
Cũng phải thôi.
Chẳng những bị nàng bắt gặp ngay lúc ông đang lén lút ra ngoài, lại còn để nàng nghe thấy những lời không nên nghe. Từ Bình Di chỉ biết than thở trong lòng, gương mặt đầy khổ sở, lông mày nhíu chặt đến mức gần như rối cả vào nhau.
Khổ nỗi ông lại không giỏi ăn nói.
Ở Liêu Đông này, có ai dám trái ý ông?
Trên chiến trường, lại càng không phải bàn. Chỉ cần có kẻ nào dám vô lễ, thanh đao trong tay ông sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549459/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.