Nửa canh giờ sau.
Khi Chiêu Dụ Thái hậu đến thăm Từ Đoan Nghi, Tiêu Nguyên Tinh đã rời đi từ lâu.
Trong cung, những cung nhân thân cận thường ngày cũng chưa quay lại.
Ngay cả Ánh Tuyết, lúc này cũng chỉ dám đứng canh ngoài cửa điện, không dám để ai vào quấy rầy.
Ai ai cũng hiểu, đã có chuyện lớn xảy ra, không ai dám làm Thái hậu thêm phiền lòng.
Chỉ có Đan Phong vẫn tận tâm ở bên bà.
Sau khi lau sạch nước mắt, sửa sang lại dung nhan cho đoan trang như thường lệ, Đan Phong liền khẽ đỡ cánh tay Thái hậu, chậm rãi dìu bà đến viện của Từ Đoan Nghi.
Từ Đoan Nghi ở không xa Chiêu Dụ Thái hậu, chỉ cần băng qua một sân viện là đến nơi.
Tẩm cung tại Thọ Khang Cung vốn đã vô cùng lộng lẫy, huống hồ nàng lại là người mà Chiêu Dụ Thái hậu yêu thương nhất, vì vậy mọi thứ tốt nhất đều được đưa đến đây cho nàng.
Trước cửa viện của nàng trồng một hàng cây đào trải dài.
Hiện tại đang là mùa đào chín, từng chùm quả đỏ hồng lủng lẳng trên cành, nặng trĩu khiến cành cây đổ rạp xuống.
Vừa đến cổng viện, Chiêu Dụ Thái hậu lập tức cau mày, trầm giọng hỏi:
“Sao không thấy một ai cả?”
Trong sân yên tĩnh lạ thường, không hề có chút động tĩnh.
Dù biết rằng Chiêu Chiêu không thích nơi ồn ào, thường ngày ngoài những cung nữ lo việc quét dọn và chạy vặt, bên cạnh nàng chỉ có hai nha hoàn thân cận từ nhỏ.
Nhưng hôm nay, chẳng những cung nhân vắng bóng mà ngay cả hai nha hoàn quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549465/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.