🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong Lâm Phong Các.

Bích Khê và những người khác đều đứng canh giữ bên ngoài.

Trong phòng, ngoài Từ Đoan Nghi và Đặng cô cô ra, chỉ còn lại hai huynh muội Bình An và Trường Ninh.

Lúc này, không gian tràn ngập tiếng nức nở, là Đặng cô cô và Trường Ninh đang khóc.

Tạ Bình An tuy không khóc, nhưng sắc mặt hắn ngây dại, ánh mắt đờ đẫn, trông vô cùng mờ mịt.

Từ Đoan Nghi đã kể cho họ nghe toàn bộ chuyện năm xưa, bao gồm cả việc hôm nay Tạ Thanh Nhai tiến cung để làm gì.

Nhìn ba người với vẻ mặt như vậy, nàng biết trong lòng họ lúc này chắc chắn đang trăm mối ngổn ngang.

Từ Đoan Nghi không nói thêm gì nữa, để cho bọn họ có thời gian trấn tĩnh lại.

Còn bản thân nàng thì đứng dậy bước ra ngoài.

Tạ Thanh Nhai cứ thế vào cung, dù hắn đã dặn nàng không cần lo lắng…

Nhưng làm sao nàng có thể không lo lắng được?

Trong cung, Tào Đạt như hổ rình mồi, cái chết của Toàn Phương Đồng cũng đầy nghi hoặc, kẻ áo đen kia vẫn chưa rõ tung tích, liệu có còn lẩn khuất đâu đó, chờ đợi thời cơ để ra tay với Tạ Thanh Nhai hay không…

Nàng thật sự không thể không lo cho hắn.

Bên ngoài, Bích Khê cùng hai tỳ nữ vẫn đang canh giữ, đề phòng có kẻ đến gần nghe lén chuyện không nên nghe.

Cửa phòng khi nãy vẫn chưa đóng hẳn.

Nên khi nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ trong phòng, cả ba liền quay đầu lại.

Thấy Từ Đoan Nghi đang đi tới, bọn họ lập tức cúi người hành lễ:

“Chủ tử.”

Từ Đoan Nghi nhẹ gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay sang Thời Vũ dặn dò:

“Ngươi đi tìm biểu ca, nói với huynh ấy về Toàn Phương Đồng, và cả chuyện đêm qua chúng ta gặp vương gia.”

Nàng muốn nhờ biểu ca nghĩ cách giúp Tạ Thanh Nhai.

Tránh để Tào Đạt lấy cớ từ chuyện này mà bức ép, tra hỏi Tạ Thanh Nhai về tình hình đêm qua.

Giữa triều đình lẻ loi, một khi bị Tào Đạt dồn ép, hắn rất có thể sẽ rơi vào bẫy.

Thời Vũ nhận được lệnh, lập tức khẽ đáp rồi lui ra ngoài.

Từ Đoan Nghi nhìn theo bóng nàng rời đi, nhưng không vội quay vào phòng.

Nàng vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi về phương hướng hoàng thành, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tạ Thanh Nhai.

Lúc này, trong cung.

Tào Đạt đã nhận được tin tức.

Sáng sớm, Sài Thọ tiến cung bẩm báo, kể lại chuyện liên quan đến Toàn Phương Đồng, cũng như tình huống chạm trán với hắc y nhân tối qua.

Nghe xong, Tào Đạt liền nổi trận lôi đình.

“Đồ vô dụng! Chuyện cỏn con thế này cũng làm không xong!”

Chén trà bên bàn đã sớm bị hắn hất vỡ tan tành, Tào Đạt ngồi trên ghế, trừng mắt, hơi thở gấp gáp vì phẫn nộ.

Hắn vốn đã lo ngại chuyện này xảy ra biến cố, nên mới sai Sài Thọ ra mặt để trừ khử Toàn Phương Đồng.

Dù sao thì bao năm qua, Sài Thọ vẫn là con dao sắc bén trong tay hắn.

Nào ngờ, ngay cả Sài Thọ cũng không thể giải quyết được…

Chuyện này bảo sao hắn không tức giận cho được?!

Cơn bực bội dâng trào.

Trong lòng Tào Đạt, thân phận của hắc y nhân kia đã có manh mối, nhưng hắn vẫn nhìn Sài Thọ, trầm giọng hỏi:

“Ngươi đã giao đấu với hắn, có nhận ra thân phận không?”

Trên đường đến đây, Sài Thọ đã đoán trước Tào Đạt sẽ hỏi điều này.

Lúc này, hắn cũng không định giấu diếm thay cho Tạ Thanh Nhai.

Nghe người hỏi, hắn giả vờ trầm tư một hồi, rồi chậm rãi đáp:

“Hắc y nhân kia xem ra tuổi tác không lớn, dáng người và tầm vóc… quả thực rất giống Nam An Vương.”

Dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi nghe được lời này, sắc mặt Tào Đạt lập tức trầm xuống, càng thêm âm u đáng sợ:

“Chẳng lẽ ngươi không cho người giám sát Nam An Vương sao? Ta chẳng phải đã dặn dò các ngươi giám sát hắn rồi ư?! Hắn làm gì, đi đâu, các ngươi không hề phát hiện chút gì hay sao?”

“Sài Thọ, ngươi làm việc như vậy đấy à?” Giọng điệu của Tào Đạt dần dần lạnh lẽo.

“Đốc công đã có lệnh, thuộc hạ nào dám không nghe?”

Sài Thọ vội vàng giải thích:

“Người của chúng ta vẫn luôn giám sát chặt chẽ Nam An Vương, hôm qua sau khi hắn tan chầu, liền đến một trà lâu. Thuộc hạ lo bị lộ tung tích, không dám theo quá gần, nên không phát hiện hắn rời đi lúc nào.”

“E rằng hắn đã sớm sinh nghi, cố tình cắt đuôi chúng ta.” Sài Thọ nhíu mày, tiếp tục nói: “Chuyện này quả thực là sơ suất của thuộc hạ, thuộc hạ xin chịu trách phạt!”

“Còn về cổng chính Nam An Vương phủ, chúng ta vẫn luôn có người theo dõi.”

“Nhưng trong vương phủ cao thủ như mây, người của chúng ta không thể xâm nhập, chỉ có thể giám sát từ xa.”

“Người dưới bẩm báo, tối qua Nam An Vương không quay về phủ, mà là…”

“Là gì?”

Tào Đạt lập tức truy vấn.

Sài Thọ hạ giọng đáp:

“Tối qua, trong lúc truy bắt hắc y nhân, thuộc hạ tình cờ phát hiện xe ngựa của Gia Thuận Trường Công chúa.”

“Con nha đầu họ Từ?”

Tào Đạt nhíu mày: “Nàng ta đến đó làm gì?”

“Ý của Trưởng Công chúa là vừa từ Hầu phủ trở về.” Sài Thọ không đợi truy vấn, liền tiếp lời, “Khi đó, thuộc hạ vô tình đắc tội với xe ngựa của Trưởng Công chúa, liền bị nha hoàn bên cạnh nàng ta, Thời Vũ cô nương, vung roi ngựa đánh trả.”

“Trước đây, Tiểu Trần công công đã dặn chúng ta không được đắc tội với vị ấy, nên thuộc hạ không dám tiến lên lục soát. Nhưng khi đó, hắc y nhân đã bị thương, thuộc hạ cẩn thận tiến lại gần ngửi thử, trong xe không hề có mùi máu tanh.”

Tào Đạt vừa nghe xong, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Chắc hẳn Tạ Thanh Nhai và nha đầu nhà họ Từ đã sớm có kế hoạch từ trước. Khi hắn bị thương, nha đầu ấy liền đưa hắn về phủ.

Nếu không, nửa đêm nàng ta đến Hầu phủ làm gì?

Lại còn trùng hợp xuất hiện đúng lúc ấy?

Tính toán trăm phương nghìn kế, vậy mà lại không tính đến con nha đầu họ Từ!

Tào Đạt hối hận khôn nguôi, cơn giận trong lòng lại càng bùng phát dữ dội.

Hắn trừng mắt quát Sài Thọ, giọng đầy tức tối:

“Đồ ngu xuẩn! Con nha đầu họ Từ, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, lại do người ở Thọ Khang Cung dạy dỗ, đầu óc nàng ta so với ai cũng đều nhanh nhạy hơn!”

“Chỉ vì không ngửi thấy mùi máu, mà ngươi liền bỏ qua việc lục soát? Ngươi xem ngươi làm được trò trống gì hả?”

Thấy Sài Thọ mặt mày tái nhợt, quỳ rạp dưới đất cầu xin tha thứ, Tào Đạt cảm thấy đau đầu không thôi.

Hắn cũng biết, trong tình huống tối qua, cho dù Sài Thọ phát hiện điều khả nghi, e rằng cũng chẳng dám xốc màn xe của nàng ta lên tra xét.

“Biết trước thế này, ta đã chẳng nên ham lợi trước mắt!”

Hắn đập mạnh xuống bàn, hối hận vì đã gả Từ Đoan Nghi cho Tạ Thanh Nhai.

Vốn dĩ tưởng rằng đây là kế sách nhất cử lưỡng tiện.

Ai ngờ hai người này lại thực lòng nhìn trúng nhau?

Nếu không vì vậy, hắn cũng không đến mức bị ràng buộc tứ bề như bây giờ.

Sớm trừ khử Tạ Thanh Nhai, đâu đến nỗi có những rắc rối như hôm nay!

Lồng ng.ực Tào Đạt phập phồng vì tức giận, cơn lửa giận khó mà nguôi ngoai.

Đúng lúc này, Trần Lập, kẻ trước đó trông chừng bên ngoài, cũng bước vào bẩm báo.

Gương mặt hắn cũng trắng bệch không kém.

“Nghĩa phụ, Nam An Vương đã tiến cung rồi. Con nghe nói, hôm nay hắn mặc tang phục vào cung.”

Vừa nghe xong, sắc mặt Tào Đạt lại càng trở nên khó coi hơn.

Hắn trầm mặc không nói.

Trần Lập đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, lên tiếng hỏi: “Nghĩa phụ, phải làm sao bây giờ?”

Sài Thọ không dám mở lời, nhưng ánh mắt cũng đầy căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tào Đạt.

“Hốt hoảng cái gì? Hắn có chứng cứ gì chứng minh là ta làm sao? Chỉ là giả bộ mà thôi!”

Bao năm lăn lộn trong cung đình, dù trong lòng tức giận, Tào Đạt vẫn chưa đến mức hoảng loạn.

Rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh.

“Đi lấy bộ mãng bào mà Hoàng thượng ban cho ta.” Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi quay sang căn dặn Trần Lập.

Dù không rõ ý định của hắn, nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tào Đạt, Trần Lập cũng vơi đi phần nào lo lắng.

Hắn vội vàng đáp lời, rồi nhanh chóng lui vào trong lấy áo.

Sài Thọ vẫn quỳ trên mặt đất, thấy vậy liền cẩn trọng hỏi: “Đốc công định bây giờ vào cung sao?”

Tào Đạt nghe vậy, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, giọng nói mang theo sự âm hiểm:

“Chuyện lớn thế này, ta sao có thể không đến xem náo nhiệt?”

“Dù ta không đi, chẳng mấy chốc cũng sẽ có thánh chỉ triệu ta vào cung.”

“Chi bằng tự mình đến trước, khiến bọn chúng trở tay không kịp, tiện thể xem thử vị Nam An Vương kia cùng tiểu hoàng đế hôm nay muốn diễn vở kịch gì.”

“Bấy lâu nay, bọn chúng thực sự đã giấu diếm quá giỏi!”

Tào Đạt càng nói, lửa giận trong lòng lại bùng lên.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần giám sát chặt chẽ trong cung, kiểm soát người bên cạnh hoàng đế là đủ.

Nào ngờ, bọn họ vẫn có thể âm thầm liên lạc với nhau.

Không biết suốt những năm qua, rốt cuộc chúng đã liên hệ bằng cách nào.

Sắc mặt Tào Đạt ngày càng u ám.

Đợi khi chuyện này kết thúc, hắn nhất định phải thanh trừng triệt để trong cung một phen.

“Ngươi cũng mau đứng dậy chuẩn bị đi, nếu hoàng thượng truy hỏi chuyện của Toàn Phương Đồng, thì với tư cách là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, ngươi cũng phải có mặt ở Kim Loan điện để hồi đáp.”

“Hơn nữa…”

Đôi mắt Tào Đạt âm trầm quét qua Sài Thọ, nhấn mạnh từng chữ: “… đúng lúc để ngươi chỉ mặt nhận diện hắc y nhân đêm qua.”

Những lời này, hắn nói một cách đầy thâm ý.

Đây cũng chính là lý do tại sao vừa rồi hắn không bùng phát cơn giận với Sài Thọ.

Ngoại trừ những kẻ có mặt tại nhà họ Toàn đêm qua, không ai biết rõ rốt cuộc Sài Thọ đến để cứu hay để giết Toàn Phương Đồng.

Bởi vậy, chỉ cần khéo léo đổi trắng thay đen, là có thể thao túng cục diện.

Tạ Thanh Nhai có lẽ tự cho rằng kế hoạch của hắn chu toàn không sơ hở.

Nhưng hiện tại, Toàn Phương Đồng đã chết.

Muốn Sài Thọ chỉ ai, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong sao?

Kẻ giết Toàn Phương Đồng, dù là ai đi nữa, thì hôm nay, hắn cũng sẽ bắt người đó chính là Tạ Thanh Nhai!

Hắn muốn xem thử—

Một kẻ giết hại triều thần, còn ai có thể bảo vệ hắn?

Dựa vào vị thiếu đế kia ư?

Hay là vào vị nương nương ở Thọ Khang Cung?

Chỉ e sau khi biết chuyện tối qua, vị ấy cũng chẳng thể bình tĩnh hơn hắn là bao.

Nghĩ đến đây, nỗi tức giận trong lòng Tào Đạt dần dần lắng xuống.

Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm Sài Thọ, giọng trầm thấp:

“Những gì nên nói, không nên nói, chắc không cần ta dạy ngươi?”

Sài Thọ hiểu rõ hàm ý trong lời của hắn, lập tức cúi đầu đáp: “Thuộc hạ đã rõ.”

Nhưng trong lòng, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Nam An Vương.

Những ngày qua, hắn chưa từng gặp trực tiếp Tạ Thanh Nhai, chỉ thông qua người khác truyền tin.

Không ai ngờ rằng, Toàn Phương Đồng lại bị giết.

“Bọ ngựa rình ve, chim sẻ rình bọ ngựa.”

Kẻ mặc hắc y gi.ết ch.ết Toàn Phương Đồng, rốt cuộc là ai?

Ngay cả Sài Thọ cũng không biết.

Hắn không dám dò hỏi quá sâu, chỉ sợ khiến Tào Đạt sinh nghi.

Hiện giờ…

Sài Thọ cũng không biết, rốt cuộc Nam An Vương sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, hay liệu lần này hắn có thể lật đổ được Tào Đạt hay không.

Nếu lần này vẫn không thể…

Sài Thọ bất giác siết chặt nắm tay, lòng trĩu nặng lo âu.

“Đứng dậy đi.”

Tiếng của Tào Đạt vang lên phía trước.

Sài Thọ mặt không đổi sắc, vội vàng cúi đầu tạ ơn, chống tay lên đầu gối chậm rãi đứng dậy.

Quỳ quá lâu, đầu gối hắn đã tê dại đau nhức.

Nhưng Sài Thọ không dám để lộ chút bất kính nào, vẫn duy trì dáng vẻ cung kính, khiêm nhường.

“Hạ quan xin cáo lui trước.” Hắn chắp tay cúi người, định lui ra.

Song, Tào Đạt lại không để hắn đi ngay.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sài Thọ, không biết đã dừng bao lâu, mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu hờ hững nhưng đầy nguy hiểm:

“Sài Thọ.”

Một cơn rùng mình thoáng qua trong lòng, nhưng Sài Thọ vẫn đáp ngay không chút do dự: “Thuộc hạ có mặt!”

Tào Đạt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

“Lúc trước, ta coi trọng năng lực của ngươi, mới để ngươi có vị trí như hôm nay.”

Sài Thọ vẫn cúi người, đáp lời với giọng điệu chân thành:

“Thuộc hạ vẫn luôn cảm kích Đốc công, nếu không có Đốc công, đã không có thuộc hạ ngày hôm nay.”

Tào Đạt nhìn người đàn ông trước mặt vẫn luôn duy trì tư thế khúm núm, bộ dạng có vẻ khiêm nhường tận tụy, chỉ nhếch môi cười lạnh, không nói gì.

“Hơn mấy năm qua, ngươi đều làm rất tốt.”

“Cũng vì vậy, lần này ta không trừng phạt ngươi.”

Hắn dừng lại một chút, rồi ánh mắt chợt sắc bén hơn:

“Nhưng nếu có lần sau, ngươi tự biết hậu quả là gì, hiểu chưa?”

Ánh mắt sắc lạnh của hắn như một con dao cắm thẳng vào người đối diện.

Dù Sài Thọ vẫn giữ nguyên tư thế cung kính, nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt đi trông thấy.

Hắn cúi thấp đầu hơn, giọng nói khẽ run: “Thuộc hạ đã rõ.”

Tào Đạt nhìn hắn một lúc lâu nữa mới uể oải phất tay:

“Lui xuống đi, khi nào cần, ta sẽ cho người gọi ngươi.”

Sài Thọ liền khom người đáp “Vâng,” rồi mới dám lui ra ngoài.

Khi hắn rời đi, Tào Đạt mới đưa tay day day huyệt thái dương.

Mặc dù hắn không lo lắng Tạ Thanh Nhai sẽ tìm ra chứng cứ gì, nhưng việc sự việc bị đẩy đến mức này, vẫn khiến hắn khó chịu vô cùng.

Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng chịu một vố đau như vậy.

“Nghĩa phụ.”

Trần Lập bưng bộ mãng bào đi vào.

Tào Đạt khẽ ừ một tiếng, đứng dậy để người thay y phục cho mình. Một lát sau, hắn hỏi:

“Bên Thọ Khang Cung, người đó đã biết chuyện này chưa?”

Trần Lập, vừa chỉnh lại cổ áo cho hắn, vừa đáp nhỏ:

“Nghe nói dạo này bệnh đau đầu của nương nương lại tái phát, nếu không có chuyện gì lớn, e rằng không ai dám kinh động đến bà ấy.”

Nói dứt lời, hắn liếc nhìn Tào Đạt, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của nghĩa phụ đang chiếu tới, khiến hắn rùng mình.

Sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, Trần Lập lập tức hiểu ý, vội vàng cúi đầu đáp:

“Hài nhi đã hiểu, sẽ lập tức sai một kẻ lạ mặt đến báo tin.”

Nghe vậy, Tào Đạt mới thu hồi ánh mắt.

Khóe môi hắn nhếch lên, giọng nói trầm thấp đầy châm biếm:

“Lúc trước ta muốn ra tay, bà ta không chịu.”

“Giờ thì tốt rồi, tự tay đẩy người đến trước mặt ta.”

“Hôm nay mà không thể diệt được Tạ Thanh Nhai, sau này hướng đi triều đình sẽ thực sự đổi khác…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn tối sầm, trong đó ẩn chứa sát ý nặng nề.

Trần Lập nghe vậy, trong lòng cũng chấn động, vội vàng đáp: “Hài nhi sẽ lập tức sai người đi ngay!”

Tào Đạt không nói thêm gì nữa, chỉ trước khi rời đi liền dặn dò một câu:

“Bên trà quán, ngươi phái người trông chừng chặt chẽ, đừng để lỡ tin tức về Triệu nhi.”

“Toàn Phương Đồng đã chết, hắn không thể tiếp tục ẩn náu ở đây, e rằng hôm nay sẽ có động tĩnh.”

Trong lòng Tào Đạt cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, may mà có hắn ở đây, nếu không… chuyện đêm qua thực sự đã xảy ra sai sót lớn rồi.

Trần Lập hiểu rõ hàm ý trong lời hắn, liền liên tục gật đầu.

Sau đó, Tào Đạt tiến đến Hoàng Cực Điện để tham dự buổi chầu triều cùng các quan viên, còn Trần Lập thì nghĩ cách sai người đến Thọ Khang Cung truyền tin.

Bên trong Hoàng Cực Điện.

Hôm nay là ngày các quan viên định kỳ triều kiến thiên tử.

Dù Thiếu Đế hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm quyền, nhưng chung quy, hắn cũng đã làm hoàng đế suốt bảy năm nay.

Những năm đầu, khi hắn còn nhỏ tuổi, Chiêu Dụ Thái hậu có thể lâm triều nghe chính, nhưng giờ đây, dù bà vẫn nắm đại quyền trong tay, cũng không tiện tiếp tục công khai đứng sau rèm nhiếp chính nữa.

Tuy nhiên, mọi chuyện lớn trong triều, chung quy vẫn phải qua tay bà phê chuẩn mới có thể quyết định.

Hôm nay, Tạ Thanh Nhai đến muộn.

Lúc hắn bước vào, buổi triều sớm đã trôi qua được quá nửa, các bộ môn cũng đã lần lượt bẩm báo các công việc trọng yếu gần đây.

Trong số đó, có hai việc liên quan trực tiếp đến hắn.

Việc đầu tiên—

Chính là chuyện luận công ban thưởng cho quan viên đã đi Ngọc Điền lần này.

Tai họa tại Ngọc Điền, nhờ có sự xử lý nhanh chóng mà được giải quyết ổn thỏa.

Những quan viên được cử đi lần này đều lập được công trạng hiển hách, tất nhiên cần được trọng thưởng.

Nhưng Chiêu Dụ Thái hậu lại luôn trì hoãn, không chịu xử lý việc này, khiến người ta không khỏi hoài nghi dụng ý của bà.

Trong khi đó, các địa phương khác lại liên tục thúc giục bộ Lại, khiến bộ Lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, bị ép giữa hai phía.

Vì vậy, trong buổi triều sớm hôm nay, bộ Lại lại một lần nữa đề xuất chuyện này, cũng là để thúc ép hoàng đế sớm giải quyết.

Việc thứ hai—

Chính là vụ việc Toàn Phương Đồng bị thích khách ám sát và thiệt mạng vào đêm qua.

Hôm qua, Cẩm y vệ đã huy động một lực lượng lớn để áp giải thi thể hắn đến Phủ Doãn Thuận Thiên, và sáng nay, trời chưa sáng rõ, phủ đã phái không ít người đi điều tra vụ việc.

Dù vụ án không gây chấn động lớn khắp kinh thành, nhưng những ai cần biết, đều đã biết rõ.

Lúc này, triều đình tất nhiên không khỏi xôn xao, lòng người bất an.

Khi Tạ Thanh Nhai đến nơi, các quan lại đang bàn luận sôi nổi về cái chết của Toàn Phương Đồng.

Lưu Hiệp ngồi trên long tọa, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn biết Toàn Phương Đồng là ai, cũng biết những ngày qua biểu ca của hắn, cùng với Mai đại nhân, đã dày công sắp đặt một cái bẫy nhằm ép Toàn Phương Đồng nói ra sự thật về trận chiến Trường Dã năm xưa.

Không ngờ rằng, kẻ này lại đột nhiên chết đi.

Khi vừa nghe tin, suýt nữa hắn đã đứng phắt dậy.

Nhưng may mắn kiềm chế được cảm xúc, không để lộ sơ hở.

Lúc này, Lỗ Tần, Phó Phủ Doãn Thuận Thiên, đang đứng bên dưới dâng sớ tấu trình về vụ án.

Lỗ Tần vốn là nhân vật thứ hai trong phủ Thuận Thiên.

Khi tiền nhiệm Phủ Doãn là Từ Tử Nguyên còn tại chức, hắn đã phục vụ trong phủ nhiều năm.

Lỗ Tần là người tận tụy, siêng năng, năng lực làm việc cũng không tệ.

Rất nhiều người từng nghĩ rằng, sau khi Từ Tử Nguyên cáo lão về quê, hắn sẽ được thăng chức lên Phủ Doãn Thuận Thiên, nào ngờ, vị trí ấy lại rơi vào tay Tạ Thanh Nhai.

Những người quen biết hắn đều cảm thấy hắn kém may mắn, trong thâm tâm cũng không ít lần khuyên nhủ, an ủi hắn.

Dù Lỗ Tần ngoài mặt không nói gì, nhưng kỳ thực hắn vốn chẳng mấy vừa mắt với Tạ Thanh Nhai.

Hắn không đến mức công khai gây khó dễ, vì làm quan nhiều năm, hắn cũng biết chừng mực.

Tuy nhiên, trong lòng hắn, giống như Lý Văn Cao trước kia, đều không mấy hài lòng với vị Nam An Vương này.

Dù chuyện Ngọc Điền lần này có vẻ thành công rực rỡ, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chẳng thể khiến hắn thực sự tôn trọng Tạ Thanh Nhai.

Chẳng qua là, hắn chọn cách giữ khoảng cách, không muốn giao thiệp riêng tư, nhưng về công việc, hắn vẫn làm tròn bổn phận, không để xảy ra sai sót.

Những việc thuộc bổn phận, hắn chưa bao giờ chối từ.

Vì vậy, sáng nay vừa nghe tin Toàn Phương Đồng gặp chuyện, hắn lập tức sai người đến Nam An Vương phủ báo tin, rồi vội vã đến Phủ Doãn Thuận Thiên để chỉ đạo.

Sau đó, hắn để Lý Văn Cao tạm thời tiếp quản vụ án.

Nếu không phải vì hôm nay phải vào triều, có lẽ hắn cũng đã tự mình đến hiện trường để điều tra cái chết của Toàn Phương Đồng.

Dù gì thì người chết cũng là triều đình mệnh quan.

Nếu không điều tra kỹ càng, phủ Thuận Thiên e rằng khó mà yên ổn.

Trong lòng hắn, đối với đám Cẩm y vệ kia đã sớm chán ghét vô cùng, nhưng trước mắt chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn để hoàn thành nhiệm vụ.

“Trước khi hạ quan vào triều, đã cho người đến toàn phủ điều tra rõ sự việc, đồng thời sai người thẩm vấn mấy vị huynh đệ Cẩm y vệ đã đưa thi thể Toàn đại nhân đến phủ.”

“Hạ quan đảm bảo, nhất định không để sót bất cứ manh mối nào.”

Lưu Hiệp nghe vậy, trầm giọng nói:

“Toàn đại nhân lần này vào kinh là để bẩm báo tình hình tại Giang Ninh trong những năm qua.”

“Nay ông ấy bất ngờ qua đời, trẫm vô cùng thương tiếc. Lỗ đại nhân, khanh nhất định phải điều tra thật rõ ràng, không để ông ấy chết oan uổng.”

Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn xuống bên dưới.

Những lần trước, mỗi khi lâm triều, biểu ca của hắn luôn đứng ở hàng giữa, chỉ cần ngẩng đầu hoặc cúi đầu đều có thể dễ dàng nhìn thấy.

Thế nhưng hôm nay, dù hắn nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng biểu ca đâu cả.

Không khỏi đưa mắt nhìn sang Mai đại nhân, chỉ thấy hắn lắc đầu khẽ, ý nói rằng hôm nay biểu ca không tới.

Lòng Lưu Hiệp bỗng trầm xuống, cảm giác bất an ngày một lớn dần.

Tai vẫn nghe Lỗ Tần ở phía dưới đang nói gì đó về việc “hạ quan nhất định sẽ dốc hết sức lực”, nhưng trong lòng hắn trống rỗng, chẳng còn tâm trạng gì để lắng nghe.

Hắn đang định tùy tiện nói vài câu, sớm kết thúc chuyện này, thì bỗng dưng một trận huyên náo truyền đến từ phía trước.

Những chuyện như thế này, thường thì không cần hoàng đế mở miệng, tự khắc đã có nội thị lên tiếng quát bảo giữ trật tự.

Thế nhưng, hôm nay dù nội thị đã cất lời mấy lần, tiếng huyên náo phía trước vẫn không ngớt, ngược lại còn ngày càng lớn hơn.

Thậm chí, các quan viên ngồi hàng đầu cũng bắt đầu quay đầu nhìn về phía sau.

Lưu Hiệp ngồi trên cao, tầm nhìn rộng rãi, so với những người bên dưới, hắn càng dễ dàng nhìn thấy chuyện đang diễn ra phía trước hơn.

Rất nhanh.

Lưu Hiệp đã nhìn rõ tình hình phía trước.

Giữa đại điện đầy những quan viên triều phục chỉnh tề, lại xuất hiện một người mặc tang phục trắng toát.

Cặp mày vốn đang nhíu chặt của hắn, khi nhìn rõ diện mạo của người đó, liền chợt mở lớn đôi mắt, kinh ngạc không nói nên lời.

May thay, trước mặt hắn có màn ngọc châu của mũ miện che khuất, nên không ai có thể thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này.

Hắn vừa có ý định đứng dậy—

Bàn tay của Tiểu Quý Tử, thị vệ thân cận bên cạnh, đã nhanh chóng đè hắn lại.

Tiểu Quý Tử cũng vô cùng sửng sốt.

Hắn đã nhận ra người đến là ai.

Cũng chính vì nhận ra, lời quở trách vốn đã đến miệng lại phải nuốt xuống.

Nhìn vương gia với bộ tang phục trắng toát, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.

Bên dưới triều đình, lúc này đã bàn tán xôn xao.

“Nam An Vương, ngài đang mặc gì vậy?”

“Đúng vậy, Nam An Vương, đây là chốn triều đình, đừng nói lại là do uống rượu quá chén mà…”

Trong số đó, một viên quan thuộc phe cánh của Tiêu Nguyên Phúc, vốn định nhân cơ hội này bắt lỗi Tạ Thanh Nhai, muốn lấy cớ để buộc tội hắn bất kính nơi triều nghi.

Nhưng ánh mắt lãnh đạm nhưng sắc bén của Tạ Thanh Nhai vừa quét qua, khiến lời còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt ra tiếp được.

Cảm nhận được sự sắc lạnh và uy nghiêm trong ánh mắt hắn, vị quan nọ vô thức lùi lại một bước.

Chỉ đến khi nhận ra hành động lúng túng của mình, hắn mới cảm thấy mất mặt, liền ưỡn thẳng người, định tiếp tục chất vấn.

Nhưng lúc này, Tạ Thanh Nhai đã sải bước thẳng vào trong, trực tiếp lướt qua hắn, chẳng hề để tâm đến.

Ánh mắt của toàn bộ văn võ bá quan trong điện, lúc này đều dồn cả về phía hắn.

Không chỉ có Lưu Hiệp và Mai Tuyết Chinh đang chăm chú quan sát.

Mà ngay cả Khuất Bác Uyên, người từ đầu đến giờ vẫn lặng im không nói, đôi mắt thâm sâu của ông cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Ông sớm đã biết hắn đã từ Ngọc Điền trở về.

Thậm chí, bức thư của Tôn huynh còn đến phủ ông sớm hơn cả khi hắn vào kinh.

Thư viết rất rõ về những việc hắn đã làm tại Ngọc Điền, cùng sự kính trọng của dân chúng dành cho hắn, mọi câu chữ đều khác hẳn với những gì ông từng biết về hắn trước kia.

Dạo gần đây, ông đã vài lần muốn tìm cơ hội để trò chuyện cùng hắn, nhưng vẫn chưa có dịp thích hợp.

Sáng nay vào triều, ông còn đặc biệt tìm kiếm giữa hàng ngũ bá quan, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Biết rằng từ khi trở về, hắn vẫn cáo bệnh, ông còn thầm nghĩ sau buổi triều sẽ đích thân đến vương phủ thăm hỏi.

Nào ngờ, hôm nay hắn lại xuất hiện—

Bằng một cách đặc biệt như thế này.

Nếu không phải đã biết rõ những gì hắn làm ở Ngọc Điền, thì có lẽ khoảnh khắc đầu tiên không nhìn thấy hắn, ông cũng sẽ nghĩ rằng hắn lại uống rượu say rồi làm càn, như thuở trước.

Thế nhưng bây giờ—

Ông chỉ trầm mặc nhìn theo bước chân của học trò mình, băng qua hàng hàng lớp lớp quan viên, bước đến phía trước, đứng bên cạnh Lỗ Tần.

Ông còn đang suy nghĩ xem hắn định làm gì—

Thì đột nhiên, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Tạ Thanh Nhai quỳ thẳng xuống.

Giọng nói vang vọng khắp đại điện:

“Thần hôm nay muốn khởi tấu Hoàng thượng! Thần cáo buộc Toàn Phương Đồng, Lang trung của Giang Ninh Chức Tạo, bốn năm trước đã bí mật tráo đổi quân giáp, khiến tướng sĩ doanh trại Ký Châu bỏ mạng trong trận chiến Trường Dã!”

Lời nói kiên quyết, từng chữ nặng như búa tạ nện xuống mặt đất.

Toàn bộ đại điện vốn đang huyên náo, đột nhiên im lặng như tờ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.