Trong Lâm Phong Các.
Bích Khê và những người khác đều đứng canh giữ bên ngoài.
Trong phòng, ngoài Từ Đoan Nghi và Đặng cô cô ra, chỉ còn lại hai huynh muội Bình An và Trường Ninh.
Lúc này, không gian tràn ngập tiếng nức nở, là Đặng cô cô và Trường Ninh đang khóc.
Tạ Bình An tuy không khóc, nhưng sắc mặt hắn ngây dại, ánh mắt đờ đẫn, trông vô cùng mờ mịt.
Từ Đoan Nghi đã kể cho họ nghe toàn bộ chuyện năm xưa, bao gồm cả việc hôm nay Tạ Thanh Nhai tiến cung để làm gì.
Nhìn ba người với vẻ mặt như vậy, nàng biết trong lòng họ lúc này chắc chắn đang trăm mối ngổn ngang.
Từ Đoan Nghi không nói thêm gì nữa, để cho bọn họ có thời gian trấn tĩnh lại.
Còn bản thân nàng thì đứng dậy bước ra ngoài.
Tạ Thanh Nhai cứ thế vào cung, dù hắn đã dặn nàng không cần lo lắng…
Nhưng làm sao nàng có thể không lo lắng được?
Trong cung, Tào Đạt như hổ rình mồi, cái chết của Toàn Phương Đồng cũng đầy nghi hoặc, kẻ áo đen kia vẫn chưa rõ tung tích, liệu có còn lẩn khuất đâu đó, chờ đợi thời cơ để ra tay với Tạ Thanh Nhai hay không…
Nàng thật sự không thể không lo cho hắn.
Bên ngoài, Bích Khê cùng hai tỳ nữ vẫn đang canh giữ, đề phòng có kẻ đến gần nghe lén chuyện không nên nghe.
Cửa phòng khi nãy vẫn chưa đóng hẳn.
Nên khi nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ trong phòng, cả ba liền quay đầu lại.
Thấy Từ Đoan Nghi đang đi tới, bọn họ lập tức cúi người hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549475/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.