Từ Đoan Nghi vừa bước ra ngoài, mới phát hiện sự thay đổi nơi tiền viện.
Khu vườn vốn um tùm, rậm rạp nay đã được dọn dẹp đi không ít, không còn bừa bộn khó coi như ngày hôm qua.
Đống cỏ dại bị thu gom lại, lúc này chất thành một đống ngay trước cửa bếp.
“Chiêu Chiêu, muội đang nhìn gì vậy?” Tiêu Nguyên Tinh thấy nàng từ lúc ra ngoài vẫn chăm chú nhìn về phía vườn, cứ tưởng có điều gì đặc biệt, bèn đưa mắt nhìn theo, nhưng chỉ thấy một đống cỏ khô, nhất thời không hiểu có gì đáng để chú ý.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không có thời gian để bận tâm đến những chuyện này.
Việc quan trọng nhất bây giờ là mau chóng đưa Chiêu Chiêu rời khỏi nơi đây, sau đó giao nàng cho người đáng tin cậy trông nom.
Vì thế, chẳng đợi Từ Đoan Nghi đáp lời, Tiêu Nguyên Tinh đã nói ngay:
“Được rồi, Chiêu Chiêu, chúng ta phải đi thôi.”
Dù bây giờ bên ngoài có người, nhưng theo lời của kẻ kia, những người đến hẳn là thuộc hạ của Tạ Thanh Nhai.
Hẳn Tạ Thanh Nhai sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện, hắn cũng không cần bận tâm thêm nữa.
Vừa nói, Tiêu Nguyên Tinh vừa đưa chiếc áo choàng đen trong tay cho Từ Đoan Nghi:
“Muội khoác tạm cái này vào, chúng ta rời khỏi đây trước, vòng ra ngoài thành, sẽ có xe ngựa chờ sẵn.”
Nhưng Từ Đoan Nghi không hề đưa tay nhận lấy.
Ánh mắt nàng rời khỏi đống cỏ dại, lại hướng về phía cổng lớn liếc nhìn một cái.
Từ chỗ họ đứng, không thể trông thấy cổng, bởi mấy gốc cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549508/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.