Bên phía Khuất lão, khi sai lão bộc chặn xe ngựa của Tạ Thanh Nhai, thực ra Trường Phong đã sớm nhận ra xe ngựa của Khuất lão từ trước.
Hắn lập tức bẩm báo với Tạ Thanh Nhai trong xe.
Lúc này, Tạ Thanh Nhai vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở Khuất phủ.
Đột nhiên nghe Trường Phong nói vậy, hắn im lặng hồi lâu, sau đó chỉ thản nhiên nói một câu: “Không cần để ý.”
Hắn cứ nghĩ rằng lần này cũng như trước đây.
Dù có chạm mặt nhau trên đường, sư đồ hai người vẫn cứ coi như không quen biết.
Nào ngờ lần này, vị ân sư của hắn lại sai người chặn xe.
Ngay cả Trường Phong cũng không khỏi kinh ngạc.
Thấy lão bộc bên kia khí thế bừng bừng, lại còn xông thẳng về phía xe ngựa của mình, Trường Phong không khỏi thắc mắc, trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng. Hắn sợ rằng Khuất lão lại đến để trách mắng Vương gia, liền cảm thấy da đầu tê dại, vội hỏi:
“Vương gia, làm sao bây giờ?”
Tạ Thanh Nhai không vội đáp.
Một lúc sau, khi nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hắn chợt thở dài, nói:
“Xem thử ông ấy muốn nói gì đi.”
Lão già tuổi tác đã cao rồi.
Trước đây cũng từng vì hắn mà tức giận đến suýt nguy hại sức khỏe, thôi thì lần này đừng để ông ấy phải hao tổn tinh thần nữa.
Dù sao cũng chỉ là vài câu mắng mỏ, hắn chịu được, chẳng hề hấn gì.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa dừng lại, Trường Phong lập tức cúi mình cung kính chào hỏi:
“Khuất lão.”
Nhưng không nghe thấy giọng nói quen thuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549566/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.