Rời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác.
Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt.
Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ.
Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng.
Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?"
Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm.
Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ.
Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng".
Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi thành "Hoành thánh Song Lan".
Một chữ Lan của Lan Thúy, một chữ Song của ta, Phùng Song. Từ nay, ta với Lan Thúy chính là người một nhà.
Ta hướng về các bác các cô cúi chào: "Cảm tạ mọi người đã luôn chiếu cố Song nương, quán hoành thánh của Song nương nay lại mở cửa, mong mọi người ủng hộ."
Các bác các cô chưa từng gặp ai vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-nuong-tu-ban-hoanh-thanh/1481070/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.