Lục Gia Dật, mười hai năm, tôi ở Lục gia cùng anh sớm chiều mười hai năm, anh rốt cuộc vẫn không thực sự hiểu tôi, thực sự tin tưởng tôi.
"Mẹ, hai người lại cãi nhau sao?" Tiểu Manh nói một câu, kéo Thẩm Mặc từ trong suy nghĩ về.
Thẩm Mặc lắc đầu một cái: "Không có."
"Lục Gia Dật hỏi mẹ, cha ruột của con là ai? Phải không?" Tiểu Manh từ nhỏ chỉ số IQ cùng EQ đã rất cao, cho nên nghe được những gì Thẩm Mặc nói, tính toán là cô cùng Lục Gia Dật nói chuyện.
"Bảo bối, đừng nghĩ bậy, cho dù ba con là ai, đều không liên quan đến anh ta."
"Vậy con không phải là con trai của Lục Gia Dật, phải không?"
Thẩm Mặc không nghĩ tới con trai sẽ hỏi như vậy, nên chợt không biết phải trả lời thế nào.
Tiểu Manh nhìn phản ứng của mẹ, sau đó cúi đầu, giống như là tự mình anh ủi vậy, thấp giọng nói: "Thật ra thì mẹ không nói con cũng biết, ba của con chắc chắn không phải Lục Gia Dật, nếu không hai người đã sớm kết hôn rồi, chú ấy thích mẹ như vậy, nếu không phải vì dư con ra, hai người đã sớm bên cạnh nhau, không phải sao? Bất quá mẹ không muốn nói, cũng được đi, dù sao con cũng không muốn cái gì là hôn ba, có một mình mẹ là đủ rồi."
Nghe xong lời nói của con trai, Thẩm Mặc là trong lòng đau nhói, ngay sau đó, cô dùng ngón tay khẽ búng nhẹ lên trán của của con trai, đổi chủ đề: "Thẩm thiếu gia, làm ơn đừng mà suy nghĩ lung tung nữa, được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-tu-dao-hon-ong-xa-qua-kieu-ngao/11180/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.