Đây là ngày đầu tiên anh vừa về nước, bởi vì chị quá bận rộn, cho nên thay chị đưa cháu gái Manh Manh đến nhà trẻ, nhưng không nghĩ tới, lại phát sinh loại chuyện này, thiếu chút nữa là đâm phải anh bạn nhỏ, anh ta không cảm thấy mình là một người đàn ông tốt bụng, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy Tiểu Manh xa lạ này, trong lòng có chút sợ hãi.
Nhất là khi cậu bé nói, cậu bé trong giống anh ta, khiến cho anh tin lời một đứa bé.
Lại dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy dò xét anh ta, sau đó, anh ta liền kinh ngạc nhận ra, tiểu tử này nói cũng đúng.
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, anh ta thật không dám tin, trên cái thế giới này, lại có đứa bé trai có vẻ ngoài giống anh ta đến vậy.
Lông mày, ánh mắt, luôn cả sóng mũi cao ngấy, hoàn toàn là từ một khuôn in ra.
"Nhóc... Tên gọi là gì?" Tiêu Bắc cũng không biết thế nào, lại hỏi ra một câu như vậy.
"Thẩm Chi Diêu." Tiểu Manh trả lời.
"Lúc này, chú tài xế lập tức tiến đến quan tâm hỏi: "Anh bạn nhỏ, cháu không có bị thương chứ? Chú đưa cháu đến bệnh viện nhé?"
"Không cần, cháu không sao, không bị thương, chỉ là các người lần sau lái xe đi ngang qua chỗ này nhớ đi chậm lại, không nhìn thấy biển báo đi chậm lớn như vậy sao? Chỗ này là trường mẫu giáo, không phải xa lộ, hiểu không? Người lớn như vậy còn không biết tuân thủ luật giao thông, thật là hết nói nổi."
Tiểu Manh dạy dỗ người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-tu-dao-hon-ong-xa-qua-kieu-ngao/11181/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.