Vị giám đốc gật đầu, lập tức đi phân phó cấp dưới, sau đó, trước cái nhìn của mọi người, cửa ra vào của quán bar, làm người khác không khỏi bàng hoàng.
"Này, Mặc Mặc...bọn họ...hình như có thân phận không tầm thường đâu, chỉ một câu nói đã có thể phong tỏa một quán bar rồi. Chúng ta mau rời khỏi đây đi." Thiệu Dật nhìn thấy cảnh này có chút lo lắng.
"Bây giờ mà chạy thì muộn rồi, ngược lại, mình muốn xem xem, anh ta có thể làm gì được mình, xem xem rốt cuộc có còn vương pháp hay không?" So sánh một hồi, Thẩm Mặc nhìn rất bình tĩnh.
Lúc này hầu hết mọi người đều vây xung quanh để xem, vì họ thường xuyên đến đây chơi, nên cũng có biết Liễu Vĩ.
Mọi người vì muốn xem trò hay mà đứng lại xem.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn bạc của mọi người.
"Hả? Có chuyện gì vậy? Tại sao Liễu thiếu gia lại chặn cửa ra vào như vậy? Bị mất thứ gì đấy sao?"
"Hình như không phải đâu, nghe nói đang giằng co với một người phụ nữ."
"Hả? Phải không thế? Ở đây là địa bàn của anh ta, kẻ nào ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà như vậy, xem ra hôm nay chúng ta có kịch hay để xem rồi."
Trai gái năm mồm bảy miệng thi nhau bàn bạc...
Thẩm Mặc dù là con gái nhưng cũng biết dưới đầu gối kia có bao nhiêu tôn nghiêm, có thể lạy trời quỳ đất với cha mẹ, nhưng không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác.
Nhất là với người đàn ông xa lạ kia, lại còn muốn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-tu-dao-hon-ong-xa-qua-kieu-ngao/11192/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.