An Đông cả người đều kỳ quái, làm gì cũng kỳ quái.
An Đông lại vì cái gì mà muốn làm bạn với cô?
Chẳng lẽ An Đông đã quên mất chuyện "sự kiện laptop", quên mất các cô từng không hài lòng với nhau?
Sầm Khê không quên.
Chuyện này khách quan mà nói, thật ra cô đã quá hung với An Đông. Nhưng lúc ấy là thời thiếu niên còn kiêu ngạo, cô căn bản không hiểu hai chữ "áy náy" viết như thế nào.
Nói vậy cũng không đúng, Sầm Khê của 28 tuổi, thực ra cũng không biết hai chữ "áy náy" viết như thế nào. Có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt mỏi mệt ngủ trên giường, An Đông lúc đó 16 tuổi, giờ nghĩ lại, trong lòng cô lại hiện lên nỗi chua xót khác thường.
Có lẽ một mạt chua xót này đã sớm được gieo xuống từ năm 16 tuổi ấy, chỉ là bị cô dễ dàng xem nhẹ. Cô còn có thế giới rộng lớn hơn muốn khám phá, Bạch Thạch trấn với cô mà nói đều quá nhỏ bé, không đáng kể, nhanh chóng đã bị cô ném ra sau đầu.
Loại chua xót này gọi là "đau lòng".
Tiếng nước "xào xạc" đột nhiên dừng lại, Sầm Khê khỏa thân đứng trong làn hơi nước lượn lờ, nghiêng đầu nhìn về phía gương, phát hiện chính mình lúc này đang cau mày, vẻ mặt không thể chịu đựng được.
Sầm Khê có thể đồng tình rằng An Đông không có gì đáng trách, đồng tình rằng An Đông là người tốt, nhưng cô chịu không nổi việc cô đang đau lòng vì An Đông.
Cô thế nào lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903279/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.