Sáng hôm sau, An Tú Anh dậy sớm thì phát hiện dì Từ đã chuẩn bị cơm xong, còn An Đông vẫn chưa dậy.
An Tú Anh sai dì Từ đi gọi con gái dậy, gõ cửa mãi mới thấy An Đông thò đầu ra, mắt buồn ngủ mông lung vẻ mặt mệt mỏi: "Dì Từ... dì và mẹ ăn trước đi, hôm qua con ngủ muộn quá, buồn ngủ lắm..."
Không đợi dì Từ kịp nói gì, An Tú Anh đã lên tiếng: "Ngủ gì mà ngủ? Ra ăn cơm."
An Đông ngáp một cái, cụp mí mắt: "Mẹ... Con thật sự mệt lắm. Mẹ với dì Từ ăn trước đi."
Nói xong liền đóng sập cửa phòng.
Căn phòng này cách âm khá tốt, nhưng không chịu nổi giọng to của An Tú Anh, tiếng càu nhàu nhỏ giọng vẫn lọt vào tai, khiến đầu óc dần tỉnh táo, những gì xem đêm qua cũng lần lượt hiện lên trước mắt, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất.
Hôm qua, An Đông cuối cùng đã hiểu nghĩa của "Les".
"Les" - cách nói mơ hồ, chính là đồng tính nữ.
Bao nhiêu năm qua, An Đông đã đi qua không ít nơi, gặp không ít người, nhưng không hiểu sao, trong đầu cô ấy chưa bao giờ có khái niệm này.
Như một góc mông muội trong nhận thức đột nhiên được khai sáng, cô ấy như có hiểu biết hoàn toàn mới về một số người, một số việc trước đây.
Hoá ra trên thế giới này có một nhóm người như vậy, họ có một tên cộng đồng chung, đó chính là chỉ thích đồng giới.
Như vậy, lần trước đi Tây Nam giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903284/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.