Nhìn thấy trong túi còn lại một đống như vậy, Sầm Khê hơi ngẩn người trong giây lát.
Vậy là... An Đông ít nhất cũng mang theo hai mươi cái thứ này đến khách sạn.
An Đông cũng có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Mình... mình sợ không đủ dùng, nên... mang theo nhiều một chút."
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Sầm Khê mới tỏ vẻ như không có gì mà nói: "Ừm, chuẩn bị trước cho chắc."
... Khá tốt.
An Đông ngượng ngùng mà nhấp môi, lặng lẽ ấn bẹp túi lại.
Hai người nắm tay nhau, nhẹ nhàng v**t v* kẽ ngón tay của đối phương, im lặng trong chốc lát.
An Đông cọ cọ ở cổ cô, đôi mắt đen trắng phân minh tràn đầy vẻ không muốn xa rời: "Sầm Khê, ngày mai gặp lại."
Sầm Khê "Ừm" một tiếng, cắn cắn môi, vừa định nghĩ xem có nên nói câu "Mình sẽ nhớ cậu" hay không thì điện thoại của An Đông đã vang lên.
Bầu không khí yên tĩnh dịu dàng trong xe bỗng bị tiếng chuông đánh vỡ, An Đông hít sâu một hơi, nhấc máy, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng An Tú Anh: "Sao vẫn chưa về?"
"... Sắp về rồi." An Đông cụp xuống hàng mi dài, cúi đầu nhìn tay mình đang nắm với Sầm Khê, hai chiếc nhẫn vàng kề sát bên nhau, hạ thấp giọng đáp lại.
An Tú Anh bên kia giọng điệu có vẻ dịu dàng hơn chút: "Về nhanh đi, nhãi con, tôi còn có chuyện muốn nói với cô."
An Đông trong lòng lập tức lướt qua một tia bất an quen thuộc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903352/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.