Hơn một tháng qua, An Tú Anh thực sự đã trải qua những ngày tháng gian nan. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi luôn bám theo bà, khiến bà nuốt không trôi, ngủ không yên.
Bà chưa bao giờ nghĩ rằng An Đông sẽ quyết tuyệt rời bỏ mình như vậy, thậm chí tình nguyện chết cũng phải rời khỏi bà.
Bà không hiểu "bệnh tâm lý" mà An Đông nói khác gì với bệnh tâm thần, nhưng giờ đây bà không còn rảnh để quan tâm nữa. Sợ con gái sẽ lại bỏ đi, không bao giờ quay lại, không còn quan tâm bà nữa nên vội vàng lau nước mắt: "Con muốn mẹ đi chữa bệnh, mẹ sẽ đi ngay."
An Đông gật đầu, im lặng cúi nhìn xuống sàn nhà, thần sắc có phần hoảng hốt.
Sầm Khê nắm chặt tay An Đông, nhẹ nhàng v**t v* vai cô ấy, thì thầm: "An An, đừng nghĩ nhiều."
An Đông hồi phục tinh thần, gượng cười với Sầm Khê, rồi quay sang nhìn An Tú Anh. Ánh mắt và giọng nói từ hoang mang chuyển thành kiên định: "Mẹ, con sẽ giúp mẹ chữa bệnh thật tốt. Đồng thời... con cũng sẽ không để mẹ làm tổn thương con, tổn thương người con yêu nữa."
"Nếu mẹ đồng ý, con sẽ đến đón mẹ."
"Đồng ý, mẹ đồng ý." An Tú Anh loạng choạng đứng dậy, liên tục đáp lời, "An Đông à, con nói gì mẹ cũng nghe hết."
Dì Từ từ trong bếp bước ra, cũng nói với An Tú Anh không ít lời khuyên nhủ, kể chuyện bà thời gian này luôn hối hận, cảm thấy thực sự có lỗi với An Đông.
Nghe những điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903395/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.