Thẩm Dũng kéo cánh tay Phương Nhất Chước đi đến thư phòng của Thẩm Nhất Bác, nghe nói là đến xem ảo thuật.
Trong lòng Phương Nhất Chước khó hiều, không biết là ảo thuật gì?
Tới cửa thư phòng, thấy Thẩm Kiệt ngoắc ngoắc tay với mọi người, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng liền đi vào phòng, Thẩm Kiệt vội vàng đem cửa thư phòng đóng lại.
Hai người vào phòng mới phát hiện, cửa sổ đều dùng đệm dày để che chắn, trong phòng đốt đèn, Thẩm Nhất Bác đứng ở đàng kia, âm trầm nhìn hai người cười cười, khiến cho Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước sợ đến nỗi xoay người muốn chạy.
“Quay lại, quay lại.” Thẩm Kiệt ngoắc tay với hai người, “Rất thú vị.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi đến cạnh bàn.
Chỉ thấy trên bàn đang đặt cái rương mang về từ Thanh Sơn thôn, bên trong rương vẫn là khối đá như lúc trước.
Thẩm Nhất Bác cầm một ngọn đèn, đi đến gần rương, rắc vào bên trong một ít bột trắng, Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, đó là bột gì vậy?”
“Là bột xương.” Thẩm Nhất Bác nói, bắt đầu châm lửa…
Ngọn lửa dấy lên, quả nhiên là màu xanh, giống hệt ngọn đèn bọn nha dịch cầm đêm đó ở trên đồng ruộng.
Thẩm Nhất Bác thổi tắt nến, trong phòng liền trở thành một mảnh đen kịt, chỉ còn duy nhất ngọn lửa màu xanh kia đang cháy yếu ớt, có chút quỷ dị.
“Nhìn khối đá này đi.” Thẩm Nhất Bác vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ tảng đá bên trong hộp.
“A?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều cảm thấy kỳ quái, khối đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-dai-tru/2638383/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.