Đưa bánh dày trở về, Phương Nhất Chước cảm thấy Thẩm Dũng có chút kỳ lạ, hắn đi trước ra sau, nhìn trên ngó dưới, khắp cả người nàng không tha chỗ nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tướng công, nhìn cái gì vậy?” Phương Nhất Chước không được tự nhiên, hỏi Thẩm Dũng.
“À…” Thẩm Dũng sờ sờ mũi, hỏi lại: “Nương tử, bình thường nàng đi ra ngoài mua thức ăn đều mặc như thế này sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước càng cảm thấy kì quái.
“Cái tay áo này thật rộng.” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm cánh tay của Phương Nhất Chước lộ ra bên ngoài tay áo thêu lá sen, có chút bất mãn! Cũng không biết bao nhiêu người ở chợ nhìn thấy cánh tay này của nương tử hắn rồi.
Phương Nhất Chước thấy nhãn tình cổ quái của Thẩm Dũng, không biết hắn đang nghĩ cái gì, cũng mặc kệ, xắn tay áo bắt đầu thu dọn bát đũa ở trên bàn.
Thẩm Dũng tiến lại gần giúp nàng dọn bát, lại tranh thủ đánh mắt nhìn cái cổ, bàn tay, lỗ tai…tất cả các bộ phận lộ ở bên ngoài có thể nhìn được của nàng, trong lòng khó chịu, đều bị người khác nhìn thấy rồi… Mải nghĩ mà làm vỡ mất hai cái bát.
Cuối cùng, Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước đuổi ra ngoài, đành ở trong sân đọc sách, nhưng chữ trong sách nào có vào được đầu, hắn chỉ ngẩn người miên man suy nghĩ.
Phương Nhất Chước dọn dẹp xong, thấy hơi mệt, liền vào trong phòng ngủ trưa một chút.
Thẩm Dũng cầm sách chờ ở trong sân, chốc lát sau thấy Tiểu Kết Ba ủ rũ trở về.
“Này.” Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-dai-tru/2638384/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.