Diệp Tống đi vào linh đường, dạo một vòng trước quan tài Nam Xu, sau đó mới ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt hai tờ tiền giấy trêи mặt đất cho vào chậu đốt, từ từ nói: "Ngươi cũng rất thức thời, biết nếu để ta tự mình động thủ nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cho nên mới sợ hãi mà tìm chết nhanh như vậy. À, ta nhớ rõ ngươi rất yêu tam vương, vậy sao không mang hắn đi cùng ngươi?"
Tô Thần ra tới vừa lúc nghe được câu kia. Hắn cũng không nổi giận, chỉ yên lặng.
Diệp Tống vỗ vỗ tay đứng lên, dựa vào quan tài Nam Xu, định mở nắp quan tài ra coi một chút, bỗng nhiên bị Tô Thần cầm tay giữ lại. Ý cười bên môi Diệp Tống không chê vào đâu được nhưng không có chút độ ấm nào, nói: "Cẩn thận kẻo người không chết lại vì ngươi che kín mà chết."
Tô Thần nhíu mày, nhìn nàng thật sâu, trêи mặt hiện ra một vẻ đau xót, nói: "Ngươi để nàng an giấc ngàn thu đi."
Diệp Tống buông lỏng tay, Tô Thần lại lưu luyến không muốn buông tay nàng. Diệp Tống nhướng mày nói: "Ở trong ấn tượng của ta, Tamvuowng gia không phải lúc nào cũng sủng nha hoàn thông phòng này sao, ngậm ở trong miệng còn sợ tan, cầm trong lòng bàn tay còn sợ bị ngã, vậy mà nàng ta đâm đầu vào gốc cây mà Tam vương gia lại không thể bảo hộ được, có thể thấy, đây chính là ý trời. Tam vương gia yêu nàng ta sâu sắc, sợ là phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi."
"Diệp Tống..."
"Người chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373489/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.